Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 49: Chương 49
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàmvà Anh Đào đứng trước cửa phòng, nghe tiếng khóc bên trong rồi nhìn trăng sáng trên cao. Mãi một lúc mới quay người về phòng mình.Sáng ngày hôm sau ông Vạn quét lá cây, tiểu Đào phụ cô nhặt nguyên liệu nấu ăn.Nhìn thời gian cũng gần 9 giờ, múc bát hoành thánh ra tô đặt bên dưới bàn gỗ ở viện sau. Đàm Đàmđi vào phòng gọi cô gái ra ăn sáng.Cô biết bây giờ trong hoàn cảnh này cô ấy chỉ muốn ở trong phòng đóng cửa một mình.Nhưng cô đã hỏi người bạn là bác sĩ tâm lý, cô ấy nói nên khuyến kích người ra hít thở không khí, đừng để một mình với bốn bức tường rất nguy hiểm.Vân Mộng Hạ Vũ“Cô ngồi đây ăn hết bát hoành thánh này nhé. Nếu mệt có thể nằm dưới bóng cây ngân hạnh nhắm mắt. Cái ghế màu xanh là tôi chuẩn bị cho cô đó.”Sau đó Đàm Đàmlại bận rộn với tiểu Đào, trong phòng bếp thỉnh thoảng vang lên những tràng cưới thích thú. Trêu chọc ông Vạn cũng không nhịn được cười theo.Chưa tới 11 giờ nhưng một vài khách quen đã ngửi hương thơm, đứng từ ngoài không chịu nổi nói vọng vô. Tiếng nói chuyện náo nhiệt vui vẻ truyền đến.“Tiểu Đàm ơi hôm nay giống như có mùi canh dê, em thật sự giữ lời hứa đền bù canh thay lẩu cho mọi người.”“Đàm mỹ nhân ơi, em có cần anh lấy thân báo đáp không. Anh nguyện ý.”“Ha ha ha.”Anh Đào nghe vậy cười phá lên, vừa cười vừa quay ra trêu khách. Chắc là khách quen hay nói chuyện với cô ấy, nghe thấy tiếng nói là bắt được tên ai.Đến giờ mở cửa người bên ngoài vừa cười vui vẻ vừa tiến vào. Hôm nay có canh dê hầm, món canh này ăn vào thời tiết se lạnh thế này thì thật sự rất hợp ý.Nước canh thơm mùi dê hầm cùng với sữa trắng thơm dịu beo béo không tanh, hòa quyện cùng với ngó sen, đậu hũ, nấm, khoai môn và lá hẹ rất thanh mát hài hòa.Sườn dê hầm nhũn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, chấm cùng chao và sa tế là cặp đôi không thể tách rời. Thịt dê mềm mại đậm đà như muốn tan ra.Nhiều người ăn ngon quá không nhịn được muốn mua mang về, nhưng rất tiếc còn phải để bán cho khách qua app nữa nên không bán được.Nhiều người thường xuyên ghé thành quen, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. Khách đến ăn thỏa mãn ấm bụng ra về, còn nói tối nay sẽ ghé ăn nữa.Ngày hôm nay Cố Thần Vũ sẽ theo đoàn về Bắc Kinh, xử lý một số chuyện xong tối mới âm thầm quay lại đây.Bữa ăn trưa nay chỉ có bốn ông cháu. Đàm Đàmlàm gà cung bảo, canh dê và rau xào nõn tôm.Ông Vạn ăn xong về phòng nghỉ ngơi. Ba cô nằm trên ghế dưới bóng cây thưởng gió thiu thiu ngủ. Đang nằm thì Anh Đào hỏi một câu làm cô cạn lời.“Nhiễm Nhiễm, nếu cô là người làm trong giới giải trí thì cô có nghe tin yêu nhau của Cố Thần Vũ và Nhất Dã không. Thú thật tôi là fan couple của hai người này.”
Đàm Đàmvà Anh Đào đứng trước cửa phòng, nghe tiếng khóc bên trong rồi nhìn trăng sáng trên cao. Mãi một lúc mới quay người về phòng mình.
Sáng ngày hôm sau ông Vạn quét lá cây, tiểu Đào phụ cô nhặt nguyên liệu nấu ăn.
Nhìn thời gian cũng gần 9 giờ, múc bát hoành thánh ra tô đặt bên dưới bàn gỗ ở viện sau. Đàm Đàmđi vào phòng gọi cô gái ra ăn sáng.
Cô biết bây giờ trong hoàn cảnh này cô ấy chỉ muốn ở trong phòng đóng cửa một mình.
Nhưng cô đã hỏi người bạn là bác sĩ tâm lý, cô ấy nói nên khuyến kích người ra hít thở không khí, đừng để một mình với bốn bức tường rất nguy hiểm.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cô ngồi đây ăn hết bát hoành thánh này nhé. Nếu mệt có thể nằm dưới bóng cây ngân hạnh nhắm mắt. Cái ghế màu xanh là tôi chuẩn bị cho cô đó.”
Sau đó Đàm Đàmlại bận rộn với tiểu Đào, trong phòng bếp thỉnh thoảng vang lên những tràng cưới thích thú. Trêu chọc ông Vạn cũng không nhịn được cười theo.
Chưa tới 11 giờ nhưng một vài khách quen đã ngửi hương thơm, đứng từ ngoài không chịu nổi nói vọng vô. Tiếng nói chuyện náo nhiệt vui vẻ truyền đến.
“Tiểu Đàm ơi hôm nay giống như có mùi canh dê, em thật sự giữ lời hứa đền bù canh thay lẩu cho mọi người.”
“Đàm mỹ nhân ơi, em có cần anh lấy thân báo đáp không. Anh nguyện ý.”
“Ha ha ha.”
Anh Đào nghe vậy cười phá lên, vừa cười vừa quay ra trêu khách. Chắc là khách quen hay nói chuyện với cô ấy, nghe thấy tiếng nói là bắt được tên ai.
Đến giờ mở cửa người bên ngoài vừa cười vui vẻ vừa tiến vào. Hôm nay có canh dê hầm, món canh này ăn vào thời tiết se lạnh thế này thì thật sự rất hợp ý.
Nước canh thơm mùi dê hầm cùng với sữa trắng thơm dịu beo béo không tanh, hòa quyện cùng với ngó sen, đậu hũ, nấm, khoai môn và lá hẹ rất thanh mát hài hòa.
Sườn dê hầm nhũn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, chấm cùng chao và sa tế là cặp đôi không thể tách rời. Thịt dê mềm mại đậm đà như muốn tan ra.
Nhiều người ăn ngon quá không nhịn được muốn mua mang về, nhưng rất tiếc còn phải để bán cho khách qua app nữa nên không bán được.
Nhiều người thường xuyên ghé thành quen, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. Khách đến ăn thỏa mãn ấm bụng ra về, còn nói tối nay sẽ ghé ăn nữa.
Ngày hôm nay Cố Thần Vũ sẽ theo đoàn về Bắc Kinh, xử lý một số chuyện xong tối mới âm thầm quay lại đây.
Bữa ăn trưa nay chỉ có bốn ông cháu. Đàm Đàmlàm gà cung bảo, canh dê và rau xào nõn tôm.
Ông Vạn ăn xong về phòng nghỉ ngơi. Ba cô nằm trên ghế dưới bóng cây thưởng gió thiu thiu ngủ. Đang nằm thì Anh Đào hỏi một câu làm cô cạn lời.
“Nhiễm Nhiễm, nếu cô là người làm trong giới giải trí thì cô có nghe tin yêu nhau của Cố Thần Vũ và Nhất Dã không. Thú thật tôi là fan couple của hai người này.”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàmvà Anh Đào đứng trước cửa phòng, nghe tiếng khóc bên trong rồi nhìn trăng sáng trên cao. Mãi một lúc mới quay người về phòng mình.Sáng ngày hôm sau ông Vạn quét lá cây, tiểu Đào phụ cô nhặt nguyên liệu nấu ăn.Nhìn thời gian cũng gần 9 giờ, múc bát hoành thánh ra tô đặt bên dưới bàn gỗ ở viện sau. Đàm Đàmđi vào phòng gọi cô gái ra ăn sáng.Cô biết bây giờ trong hoàn cảnh này cô ấy chỉ muốn ở trong phòng đóng cửa một mình.Nhưng cô đã hỏi người bạn là bác sĩ tâm lý, cô ấy nói nên khuyến kích người ra hít thở không khí, đừng để một mình với bốn bức tường rất nguy hiểm.Vân Mộng Hạ Vũ“Cô ngồi đây ăn hết bát hoành thánh này nhé. Nếu mệt có thể nằm dưới bóng cây ngân hạnh nhắm mắt. Cái ghế màu xanh là tôi chuẩn bị cho cô đó.”Sau đó Đàm Đàmlại bận rộn với tiểu Đào, trong phòng bếp thỉnh thoảng vang lên những tràng cưới thích thú. Trêu chọc ông Vạn cũng không nhịn được cười theo.Chưa tới 11 giờ nhưng một vài khách quen đã ngửi hương thơm, đứng từ ngoài không chịu nổi nói vọng vô. Tiếng nói chuyện náo nhiệt vui vẻ truyền đến.“Tiểu Đàm ơi hôm nay giống như có mùi canh dê, em thật sự giữ lời hứa đền bù canh thay lẩu cho mọi người.”“Đàm mỹ nhân ơi, em có cần anh lấy thân báo đáp không. Anh nguyện ý.”“Ha ha ha.”Anh Đào nghe vậy cười phá lên, vừa cười vừa quay ra trêu khách. Chắc là khách quen hay nói chuyện với cô ấy, nghe thấy tiếng nói là bắt được tên ai.Đến giờ mở cửa người bên ngoài vừa cười vui vẻ vừa tiến vào. Hôm nay có canh dê hầm, món canh này ăn vào thời tiết se lạnh thế này thì thật sự rất hợp ý.Nước canh thơm mùi dê hầm cùng với sữa trắng thơm dịu beo béo không tanh, hòa quyện cùng với ngó sen, đậu hũ, nấm, khoai môn và lá hẹ rất thanh mát hài hòa.Sườn dê hầm nhũn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, chấm cùng chao và sa tế là cặp đôi không thể tách rời. Thịt dê mềm mại đậm đà như muốn tan ra.Nhiều người ăn ngon quá không nhịn được muốn mua mang về, nhưng rất tiếc còn phải để bán cho khách qua app nữa nên không bán được.Nhiều người thường xuyên ghé thành quen, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. Khách đến ăn thỏa mãn ấm bụng ra về, còn nói tối nay sẽ ghé ăn nữa.Ngày hôm nay Cố Thần Vũ sẽ theo đoàn về Bắc Kinh, xử lý một số chuyện xong tối mới âm thầm quay lại đây.Bữa ăn trưa nay chỉ có bốn ông cháu. Đàm Đàmlàm gà cung bảo, canh dê và rau xào nõn tôm.Ông Vạn ăn xong về phòng nghỉ ngơi. Ba cô nằm trên ghế dưới bóng cây thưởng gió thiu thiu ngủ. Đang nằm thì Anh Đào hỏi một câu làm cô cạn lời.“Nhiễm Nhiễm, nếu cô là người làm trong giới giải trí thì cô có nghe tin yêu nhau của Cố Thần Vũ và Nhất Dã không. Thú thật tôi là fan couple của hai người này.”