Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 59: Chương 59
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Dương Anh Đào nhìn thấy một nửa OTP của mình xuất hiện đã không thốt lên lời. Cô ấy hú hét trong lòng cả hai người chắc chắn đã liên lạc với nhau nên cố tình đến thăm.Một người ở trong làm trà sữa một người cất công đến tận nơi thưởng thức. Có tâm như thế này nói không phải một cặp ai mà tin được.Nhất Dã được đạo diễn Bùi rủ đi ăn. Đạo diễn Bùi là nghe đạo diễn Khổng và đạo diễn Trầm nói lại bên tai suốt mấy tháng là món ăn ở Đàm Gia ngon thế nào.Mấy ngày trước phải quay tối không đi được, hôm nay được nghỉ sớm đã không chịu được tìm đến cửa.Ông ấy cũng giống Trầm đạo và Khổng đạo không rượu không vui. Cũng gọi cho mình một bình rượu để xem thử liệu có ngon như lời hoa mĩ của hai người kia.Nhưng chỉ cần mở nắp bình rượu ông đã biết đây chắc chắn là rượu ngon. Đáng tiếc một tuần chỉ được một bình, nếu không với khả năng của 3 người thì chưa đến 2 tháng đã uống hết rượu của chủ quán.Nghe bảo hai ông bạn đang xem xét bộ phim cổ trang tiếp theo để quay trở lại Hoành Điếm. Hai người có nguyên tắc quay cổ trang xong sẽ đến hiện đại, vậy mà bây giờ đang phá bỏ nó rồi.Bành Nhiễm bưng ly nước đi ngang qua bàn của Đồng Giao và Y Niên, cô ấy như cảm nhận được gì mà nhìn về hướng đó. Đúng lúc thấy gương mặt tươi cười của hai cô gái.“Bang.”Ly nước gỗ cầm trên tay bị rớt xuống, Bành Nhiễm nhanh chóng cúi đầu xin lỗi vị khách bên cạnh rồi vội vã chạy vào bếp.Vân Mộng Hạ VũĐàm Đàmnhìn toàn thân Bành Nhiễm đang run lên, nhất là đôi tay càng run lợi hại, sắp không kiểm soát được rồi. Cô nắm lấy bàn tay như muốn truyền thêm hơi ấm.“Bành Nhiễm không sao hết, có tôi ở đây.”Cô ấy giống như đã nhìn thấy điều gì rất đáng sợ, ăn sâu vào tận xương tủy. Chỉ cần gặp lại là cơ thể bộc phát phản xạ tự nhiên. Cô cởi khẩu trang ra giúp cô ấy dễ thở hơn, gương mặt đã sớm toàn nước mắt.Tiểu Đào chạy vào nhìn thấy Bành Nhiễm đang mím môi cắn răng im lặng khóc, nhanh chóng ôm lấy cơ thể run bần bật vỗ về, dìu theo cửa bên kia xuống viện dưới. Đàm Đàm và tiểu Đào thầm trao đổi ánh mắt cho nhau.Tối đó Đàm Đàm mang bát cháo đến phòng Bành Nhiễm. Vừa nãy tiểu Đào có hỏi nhưng cô ấy không nói chỉ im lặng ôm lấy cơ thể của mình.Vừa bước vào đã thấy phòng u tối, Đàm Đàm không bật đèn mà thắp đèn lồ|\|g có ánh sáng dịu lên. Đốt thêm tinh dầu hương hoa nhài, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây dịu nhẹ. Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh giường im lặng không nói gì.Bành Nhiễm một lúc sau mới quay lại, nhìn thấy Đàm Đàmđang ngồi nhắm mắt. Không hiểu vì sao cô ấy không nói gì, chỉ ngồi im lặng ở đó nhưng cô lại như cảm nhận được nghìn lời động viên vạn cái ôm ấm áp.Nước mắt không tự động tuôn ra, tiếng khóc cũng kìm nén không được bật thành lời. Bao nhiêu đau đớn, tủi nhục và xót xa đều từ từ bị bại lộ.
Dương Anh Đào nhìn thấy một nửa OTP của mình xuất hiện đã không thốt lên lời. Cô ấy hú hét trong lòng cả hai người chắc chắn đã liên lạc với nhau nên cố tình đến thăm.
Một người ở trong làm trà sữa một người cất công đến tận nơi thưởng thức. Có tâm như thế này nói không phải một cặp ai mà tin được.
Nhất Dã được đạo diễn Bùi rủ đi ăn. Đạo diễn Bùi là nghe đạo diễn Khổng và đạo diễn Trầm nói lại bên tai suốt mấy tháng là món ăn ở Đàm Gia ngon thế nào.
Mấy ngày trước phải quay tối không đi được, hôm nay được nghỉ sớm đã không chịu được tìm đến cửa.
Ông ấy cũng giống Trầm đạo và Khổng đạo không rượu không vui. Cũng gọi cho mình một bình rượu để xem thử liệu có ngon như lời hoa mĩ của hai người kia.
Nhưng chỉ cần mở nắp bình rượu ông đã biết đây chắc chắn là rượu ngon. Đáng tiếc một tuần chỉ được một bình, nếu không với khả năng của 3 người thì chưa đến 2 tháng đã uống hết rượu của chủ quán.
Nghe bảo hai ông bạn đang xem xét bộ phim cổ trang tiếp theo để quay trở lại Hoành Điếm. Hai người có nguyên tắc quay cổ trang xong sẽ đến hiện đại, vậy mà bây giờ đang phá bỏ nó rồi.
Bành Nhiễm bưng ly nước đi ngang qua bàn của Đồng Giao và Y Niên, cô ấy như cảm nhận được gì mà nhìn về hướng đó. Đúng lúc thấy gương mặt tươi cười của hai cô gái.
“Bang.”
Ly nước gỗ cầm trên tay bị rớt xuống, Bành Nhiễm nhanh chóng cúi đầu xin lỗi vị khách bên cạnh rồi vội vã chạy vào bếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàm Đàmnhìn toàn thân Bành Nhiễm đang run lên, nhất là đôi tay càng run lợi hại, sắp không kiểm soát được rồi. Cô nắm lấy bàn tay như muốn truyền thêm hơi ấm.
“Bành Nhiễm không sao hết, có tôi ở đây.”
Cô ấy giống như đã nhìn thấy điều gì rất đáng sợ, ăn sâu vào tận xương tủy. Chỉ cần gặp lại là cơ thể bộc phát phản xạ tự nhiên. Cô cởi khẩu trang ra giúp cô ấy dễ thở hơn, gương mặt đã sớm toàn nước mắt.
Tiểu Đào chạy vào nhìn thấy Bành Nhiễm đang mím môi cắn răng im lặng khóc, nhanh chóng ôm lấy cơ thể run bần bật vỗ về, dìu theo cửa bên kia xuống viện dưới. Đàm Đàm và tiểu Đào thầm trao đổi ánh mắt cho nhau.
Tối đó Đàm Đàm mang bát cháo đến phòng Bành Nhiễm. Vừa nãy tiểu Đào có hỏi nhưng cô ấy không nói chỉ im lặng ôm lấy cơ thể của mình.
Vừa bước vào đã thấy phòng u tối, Đàm Đàm không bật đèn mà thắp đèn lồ|\|g có ánh sáng dịu lên. Đốt thêm tinh dầu hương hoa nhài, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây dịu nhẹ. Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh giường im lặng không nói gì.
Bành Nhiễm một lúc sau mới quay lại, nhìn thấy Đàm Đàmđang ngồi nhắm mắt. Không hiểu vì sao cô ấy không nói gì, chỉ ngồi im lặng ở đó nhưng cô lại như cảm nhận được nghìn lời động viên vạn cái ôm ấm áp.
Nước mắt không tự động tuôn ra, tiếng khóc cũng kìm nén không được bật thành lời. Bao nhiêu đau đớn, tủi nhục và xót xa đều từ từ bị bại lộ.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Dương Anh Đào nhìn thấy một nửa OTP của mình xuất hiện đã không thốt lên lời. Cô ấy hú hét trong lòng cả hai người chắc chắn đã liên lạc với nhau nên cố tình đến thăm.Một người ở trong làm trà sữa một người cất công đến tận nơi thưởng thức. Có tâm như thế này nói không phải một cặp ai mà tin được.Nhất Dã được đạo diễn Bùi rủ đi ăn. Đạo diễn Bùi là nghe đạo diễn Khổng và đạo diễn Trầm nói lại bên tai suốt mấy tháng là món ăn ở Đàm Gia ngon thế nào.Mấy ngày trước phải quay tối không đi được, hôm nay được nghỉ sớm đã không chịu được tìm đến cửa.Ông ấy cũng giống Trầm đạo và Khổng đạo không rượu không vui. Cũng gọi cho mình một bình rượu để xem thử liệu có ngon như lời hoa mĩ của hai người kia.Nhưng chỉ cần mở nắp bình rượu ông đã biết đây chắc chắn là rượu ngon. Đáng tiếc một tuần chỉ được một bình, nếu không với khả năng của 3 người thì chưa đến 2 tháng đã uống hết rượu của chủ quán.Nghe bảo hai ông bạn đang xem xét bộ phim cổ trang tiếp theo để quay trở lại Hoành Điếm. Hai người có nguyên tắc quay cổ trang xong sẽ đến hiện đại, vậy mà bây giờ đang phá bỏ nó rồi.Bành Nhiễm bưng ly nước đi ngang qua bàn của Đồng Giao và Y Niên, cô ấy như cảm nhận được gì mà nhìn về hướng đó. Đúng lúc thấy gương mặt tươi cười của hai cô gái.“Bang.”Ly nước gỗ cầm trên tay bị rớt xuống, Bành Nhiễm nhanh chóng cúi đầu xin lỗi vị khách bên cạnh rồi vội vã chạy vào bếp.Vân Mộng Hạ VũĐàm Đàmnhìn toàn thân Bành Nhiễm đang run lên, nhất là đôi tay càng run lợi hại, sắp không kiểm soát được rồi. Cô nắm lấy bàn tay như muốn truyền thêm hơi ấm.“Bành Nhiễm không sao hết, có tôi ở đây.”Cô ấy giống như đã nhìn thấy điều gì rất đáng sợ, ăn sâu vào tận xương tủy. Chỉ cần gặp lại là cơ thể bộc phát phản xạ tự nhiên. Cô cởi khẩu trang ra giúp cô ấy dễ thở hơn, gương mặt đã sớm toàn nước mắt.Tiểu Đào chạy vào nhìn thấy Bành Nhiễm đang mím môi cắn răng im lặng khóc, nhanh chóng ôm lấy cơ thể run bần bật vỗ về, dìu theo cửa bên kia xuống viện dưới. Đàm Đàm và tiểu Đào thầm trao đổi ánh mắt cho nhau.Tối đó Đàm Đàm mang bát cháo đến phòng Bành Nhiễm. Vừa nãy tiểu Đào có hỏi nhưng cô ấy không nói chỉ im lặng ôm lấy cơ thể của mình.Vừa bước vào đã thấy phòng u tối, Đàm Đàm không bật đèn mà thắp đèn lồ|\|g có ánh sáng dịu lên. Đốt thêm tinh dầu hương hoa nhài, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây dịu nhẹ. Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh giường im lặng không nói gì.Bành Nhiễm một lúc sau mới quay lại, nhìn thấy Đàm Đàmđang ngồi nhắm mắt. Không hiểu vì sao cô ấy không nói gì, chỉ ngồi im lặng ở đó nhưng cô lại như cảm nhận được nghìn lời động viên vạn cái ôm ấm áp.Nước mắt không tự động tuôn ra, tiếng khóc cũng kìm nén không được bật thành lời. Bao nhiêu đau đớn, tủi nhục và xót xa đều từ từ bị bại lộ.