Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1278
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau.Trịnh Tuyết Dương mang theo quầng thâm dưới mắt bước vào công ty.Kết quả là còn không đợi cô bước chân vào đến phòng làm việc thì cô đã nhìn thấy Chân Ngọc Thụ dẫn theo một số tên tay chân bước vào.Nhìn thấy những cây súng nhô ra ở trên eo của những tên côn đồ này, các nhân viên bảo vệ ở gân đó tuyệt nhiên không dám đến gần.Dù sao thì người ta cũng là mang súng đạn tới, trong phút mốt là có thể mất mạng đấy có hiểu không? Ai mà dám cứng với bọn họ chứ? Đêm qua các quản lý cấp cao của Tập đoàn Emgrand chắc hẳn là đã liên lạc thông tin trước với nhau rồi.Bây giờ tất cả bọn họ nhìn thấy đám người Chân Ngọc Thụ đều là một bộ dạng phục tùng gân như sắp đến mức muốn quỳ xuống và liễm chân anh ta luôn."Tổng giám đốc Trịnh, không biết tối hôm qua cô suy nghĩ như thế nào rồi nhỉ?" Chân Ngọc Thụ ngồi trên ghế sô pha.Anh ta giơ hai chân lên bắt chéo.Anh ta nhìn lên nhìn xuống quan sát Trịnh Tuyết Dương.Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt lạnh lùng, có điêu vào giờ phút này giọng cô lại run run, cô nói: "Được rồi, cứ coi như là tôi chuẩn bị bán tập đoàn Emgrand đi thì các người cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ?" Chân Ngọc Thụ sửng sốt trong chốc lát, anh ta không nghĩ đến Trịnh Tuyết Dương sẽ thực sự đồng ý bán.Lúc này, anh ta cười nói: "Thật thẳng thắn.Tổng giám đốc Trịnh sảng khoái như vậy, tôi sẽ chốt cho cô một cái giá.""Một đô la nhét" Chân Ngọc Thụ nói xong thì thò tay vào trong túi móc ra được một đồng xu.Một tiếng 'ding' vang lên và đồng xu năm dưới mặt đất.Sau khi đồng xu lăn tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, Chân Ngọc Thụ lại mỉm cười nói: "Ngoài ra thì em cũng đừng quên rằng tối nay anh sẽ đợi em ở phòng tổng thống của khách sạn Dương Thành nhé.""Nếu mà không tới thì tự biết kết cục đấy: "Tê" Tất cả mọi người đều há hốc mồm vào giờ phút này.Chuyện này, Chân Ngọc Thụ anh ta đâu có đến để thu mua tập đoàn của bọn họ? Anh ta là đang cướp đấy có được không? Nhà họ Chân ở Thủ Đô thật là ngang ngược! Họ thuộc vào dạng hoàn toàn không nói đến đạo lý.Lúc này, mọi người đã mơ hô đoán được nguyên nhân rồi.Lúc trước mấy vị xưng là các nhà kinh doanh đến từ Thủ Đô ấy, sau lưng bọn họ chắc hẳn là nhà họ Chân ở Thủ Đô phải không? Khi đó họ đã phải chịu thiệt nên lần này họ đến dám chắc là để tìm lại vị trí của mình đây mà.Nhưng vấn đề là một công ty với giá trị thị trường gần một trăng năm mươi tỷ mà chỉ được mua lại với một đồng xu thôi à?- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau.
Trịnh Tuyết Dương mang theo quầng thâm dưới mắt bước vào công ty.
Kết quả là còn không đợi cô bước chân vào đến phòng làm việc thì cô đã nhìn thấy Chân Ngọc Thụ dẫn theo một số tên tay chân bước vào.
Nhìn thấy những cây súng nhô ra ở trên eo của những tên côn đồ này, các nhân viên bảo vệ ở gân đó tuyệt nhiên không dám đến gần.
Dù sao thì người ta cũng là mang súng đạn tới, trong phút mốt là có thể mất mạng đấy có hiểu không? Ai mà dám cứng với bọn họ chứ? Đêm qua các quản lý cấp cao của Tập đoàn Emgrand chắc hẳn là đã liên lạc thông tin trước với nhau rồi.
Bây giờ tất cả bọn họ nhìn thấy đám người Chân Ngọc Thụ đều là một bộ dạng phục tùng gân như sắp đến mức muốn quỳ xuống và liễm chân anh ta luôn.
"Tổng giám đốc Trịnh, không biết tối hôm qua cô suy nghĩ như thế nào rồi nhỉ?" Chân Ngọc Thụ ngồi trên ghế sô pha.
Anh ta giơ hai chân lên bắt chéo.
Anh ta nhìn lên nhìn xuống quan sát Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt lạnh lùng, có điêu vào giờ phút này giọng cô lại run run, cô nói: "Được rồi, cứ coi như là tôi chuẩn bị bán tập đoàn Emgrand đi thì các người cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ?" Chân Ngọc Thụ sửng sốt trong chốc lát, anh ta không nghĩ đến Trịnh Tuyết Dương sẽ thực sự đồng ý bán.
Lúc này, anh ta cười nói: "Thật thẳng thắn.
Tổng giám đốc Trịnh sảng khoái như vậy, tôi sẽ chốt cho cô một cái giá."
"Một đô la nhét" Chân Ngọc Thụ nói xong thì thò tay vào trong túi móc ra được một đồng xu.
Một tiếng 'ding' vang lên và đồng xu năm dưới mặt đất.
Sau khi đồng xu lăn tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, Chân Ngọc Thụ lại mỉm cười nói: "Ngoài ra thì em cũng đừng quên rằng tối nay anh sẽ đợi em ở phòng tổng thống của khách sạn Dương Thành nhé."
"Nếu mà không tới thì tự biết kết cục đấy: "Tê" Tất cả mọi người đều há hốc mồm vào giờ phút này.
Chuyện này, Chân Ngọc Thụ anh ta đâu có đến để thu mua tập đoàn của bọn họ? Anh ta là đang cướp đấy có được không? Nhà họ Chân ở Thủ Đô thật là ngang ngược! Họ thuộc vào dạng hoàn toàn không nói đến đạo lý.
Lúc này, mọi người đã mơ hô đoán được nguyên nhân rồi.
Lúc trước mấy vị xưng là các nhà kinh doanh đến từ Thủ Đô ấy, sau lưng bọn họ chắc hẳn là nhà họ Chân ở Thủ Đô phải không? Khi đó họ đã phải chịu thiệt nên lần này họ đến dám chắc là để tìm lại vị trí của mình đây mà.
Nhưng vấn đề là một công ty với giá trị thị trường gần một trăng năm mươi tỷ mà chỉ được mua lại với một đồng xu thôi à?
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau.Trịnh Tuyết Dương mang theo quầng thâm dưới mắt bước vào công ty.Kết quả là còn không đợi cô bước chân vào đến phòng làm việc thì cô đã nhìn thấy Chân Ngọc Thụ dẫn theo một số tên tay chân bước vào.Nhìn thấy những cây súng nhô ra ở trên eo của những tên côn đồ này, các nhân viên bảo vệ ở gân đó tuyệt nhiên không dám đến gần.Dù sao thì người ta cũng là mang súng đạn tới, trong phút mốt là có thể mất mạng đấy có hiểu không? Ai mà dám cứng với bọn họ chứ? Đêm qua các quản lý cấp cao của Tập đoàn Emgrand chắc hẳn là đã liên lạc thông tin trước với nhau rồi.Bây giờ tất cả bọn họ nhìn thấy đám người Chân Ngọc Thụ đều là một bộ dạng phục tùng gân như sắp đến mức muốn quỳ xuống và liễm chân anh ta luôn."Tổng giám đốc Trịnh, không biết tối hôm qua cô suy nghĩ như thế nào rồi nhỉ?" Chân Ngọc Thụ ngồi trên ghế sô pha.Anh ta giơ hai chân lên bắt chéo.Anh ta nhìn lên nhìn xuống quan sát Trịnh Tuyết Dương.Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt lạnh lùng, có điêu vào giờ phút này giọng cô lại run run, cô nói: "Được rồi, cứ coi như là tôi chuẩn bị bán tập đoàn Emgrand đi thì các người cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ?" Chân Ngọc Thụ sửng sốt trong chốc lát, anh ta không nghĩ đến Trịnh Tuyết Dương sẽ thực sự đồng ý bán.Lúc này, anh ta cười nói: "Thật thẳng thắn.Tổng giám đốc Trịnh sảng khoái như vậy, tôi sẽ chốt cho cô một cái giá.""Một đô la nhét" Chân Ngọc Thụ nói xong thì thò tay vào trong túi móc ra được một đồng xu.Một tiếng 'ding' vang lên và đồng xu năm dưới mặt đất.Sau khi đồng xu lăn tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, Chân Ngọc Thụ lại mỉm cười nói: "Ngoài ra thì em cũng đừng quên rằng tối nay anh sẽ đợi em ở phòng tổng thống của khách sạn Dương Thành nhé.""Nếu mà không tới thì tự biết kết cục đấy: "Tê" Tất cả mọi người đều há hốc mồm vào giờ phút này.Chuyện này, Chân Ngọc Thụ anh ta đâu có đến để thu mua tập đoàn của bọn họ? Anh ta là đang cướp đấy có được không? Nhà họ Chân ở Thủ Đô thật là ngang ngược! Họ thuộc vào dạng hoàn toàn không nói đến đạo lý.Lúc này, mọi người đã mơ hô đoán được nguyên nhân rồi.Lúc trước mấy vị xưng là các nhà kinh doanh đến từ Thủ Đô ấy, sau lưng bọn họ chắc hẳn là nhà họ Chân ở Thủ Đô phải không? Khi đó họ đã phải chịu thiệt nên lần này họ đến dám chắc là để tìm lại vị trí của mình đây mà.Nhưng vấn đề là một công ty với giá trị thị trường gần một trăng năm mươi tỷ mà chỉ được mua lại với một đồng xu thôi à?- -----------------