Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 343: Chương 343

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nơi này là nơi làm việc của thôn, bình thường họp hành đều ở đây.Đặng Đức Hải nghĩ đến việc ở gần như vậy, cũng cùng nhau sinh hoạt bao nhiêu năm , ngày thường chính là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy , vậy mà bọn họ có thể nhẫn tâm nhìn bố mình bị đ.â.m chết, còn muốn lấp l.i.ế.m cho qua chuyện này.Ông ta tức giận nắm chặt tay, tìm một chỗ trốn vào .Vì từ nhỏ những đứa trẻ lớn lên trong thôn như bọn ông không thiếu nghịch ngợm quậy phá tìm chỗ trốn , nên bây giờ muốn tìm một địa phương an toàn , vừa không bị phát hiện, lại có thể nhìn rõ tình hình bên trong là việc cực kỳ dễ dàng .Ông trốn vào một chỗ tối tăm , camera điện thoại hướng ra ngoài , về phía chính phòng đang có một nhóm người tụ tập .Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thông qua camera của Đặng Đức Hải nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng . Lúc này , trong phòng đang ngồi ba người .Mọi người đoán, ba người này chắc là hung thủ, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn. "Là hắn!"Đặng Đức Hải cố gắng nhịn xuống cơn phẫn nộ muốn lao ra đi , nghiêm túc làm theo sự bố trí của Kỷ Dao Quang . Ông ta chỉ khe khẽ nói nhỏ vào điện thoại : "Người đội mũ là trưởng thôn, người mặc áo trắng là bí thư chi bộ thôn, người đeo kính là đại gia trong thôn chúng tôi, tên Phan Vĩ Minh, ông ta ra ngoài làm ăn đã lâu , phát tài, gần đây về quê tổ chức tiệc mừng con trai ông ta thi đỗ đại học tốt."Nếu trong ba người này có một người là hung thủ , thì ông đoán người đó chính là Phan Vĩ Minh . Phan Vĩ Minh chính là hung thủ hại c.h.ế.t bố ông ta!Bí thư chi bộ thôn cau mày: "Bây giờ Đặng Đức Hải vẫn không tin là c.h.ế.t tự nhiên , nếu hắn ta vẫn cứng đầu cứng cổ tiếp tục điều tra, e rằng mọi chuyện sẽ bại lộ , ông sẽ bị phát hiện.""Phát hiện thế nào?"Phan Vĩ Minh khịt mũi coi thường: "Thi thể đã bị các người hỏa táng rồi, hơn nữa chứng cứ tôi cũng đã xóa sạch sẽ, trừ khi tôi bị điên mới đi nhận tội, nếu không thì dù Đặng Đức Hải có không tin thì cũng vô dụng."Nghe Phan Vĩ Minh nói, trưởng thôn cau mày: "Ông nói vậy là sao, lão Đặng cũng coi như là trưởng bối của ông, ông không sợ ông ấy quay về tìm ông sao?!"Mấy ngày nay, ông ta ngày nào cũng mơ thấy lão Đặng quay về tìm ông ta, nhờ ông ta giúp đỡ .Mỗi đêm ông ta ngủ đều vì giấc mơ đó giật mình tỉnh giấc. Trong thôn , ông ta và lão Đặng bằng tuổi nhau, hai người cũng được coi như là cùng nhau lớn lên, sự việc lần này xảy ra xong , trong lòng trưởng thôn rất bất an. 

Nơi này là nơi làm việc của thôn, bình thường họp hành đều ở đây.

Đặng Đức Hải nghĩ đến việc ở gần như vậy, cũng cùng nhau sinh hoạt bao nhiêu năm , ngày thường chính là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy , vậy mà bọn họ có thể nhẫn tâm nhìn bố mình bị đ.â.m chết, còn muốn lấp l.i.ế.m cho qua chuyện này.

Ông ta tức giận nắm chặt tay, tìm một chỗ trốn vào .

Vì từ nhỏ những đứa trẻ lớn lên trong thôn như bọn ông không thiếu nghịch ngợm quậy phá tìm chỗ trốn , nên bây giờ muốn tìm một địa phương an toàn , vừa không bị phát hiện, lại có thể nhìn rõ tình hình bên trong là việc cực kỳ dễ dàng .

Ông trốn vào một chỗ tối tăm , camera điện thoại hướng ra ngoài , về phía chính phòng đang có một nhóm người tụ tập .

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thông qua camera của Đặng Đức Hải nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng .

 

Lúc này , trong phòng đang ngồi ba người .

Mọi người đoán, ba người này chắc là hung thủ, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn.

 

"Là hắn!"

Đặng Đức Hải cố gắng nhịn xuống cơn phẫn nộ muốn lao ra đi , nghiêm túc làm theo sự bố trí của Kỷ Dao Quang . Ông ta chỉ khe khẽ nói nhỏ vào điện thoại : "Người đội mũ là trưởng thôn, người mặc áo trắng là bí thư chi bộ thôn, người đeo kính là đại gia trong thôn chúng tôi, tên Phan Vĩ Minh, ông ta ra ngoài làm ăn đã lâu , phát tài, gần đây về quê tổ chức tiệc mừng con trai ông ta thi đỗ đại học tốt."

Nếu trong ba người này có một người là hung thủ , thì ông đoán người đó chính là Phan Vĩ Minh . Phan Vĩ Minh chính là hung thủ hại c.h.ế.t bố ông ta!

Bí thư chi bộ thôn cau mày: "Bây giờ Đặng Đức Hải vẫn không tin là c.h.ế.t tự nhiên , nếu hắn ta vẫn cứng đầu cứng cổ tiếp tục điều tra, e rằng mọi chuyện sẽ bại lộ , ông sẽ bị phát hiện."

"Phát hiện thế nào?"

Phan Vĩ Minh khịt mũi coi thường: "Thi thể đã bị các người hỏa táng rồi, hơn nữa chứng cứ tôi cũng đã xóa sạch sẽ, trừ khi tôi bị điên mới đi nhận tội, nếu không thì dù Đặng Đức Hải có không tin thì cũng vô dụng."

Nghe Phan Vĩ Minh nói, trưởng thôn cau mày: "Ông nói vậy là sao, lão Đặng cũng coi như là trưởng bối của ông, ông không sợ ông ấy quay về tìm ông sao?!"

Mấy ngày nay, ông ta ngày nào cũng mơ thấy lão Đặng quay về tìm ông ta, nhờ ông ta giúp đỡ .

Mỗi đêm ông ta ngủ đều vì giấc mơ đó giật mình tỉnh giấc. Trong thôn , ông ta và lão Đặng bằng tuổi nhau, hai người cũng được coi như là cùng nhau lớn lên, sự việc lần này xảy ra xong , trong lòng trưởng thôn rất bất an.

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nơi này là nơi làm việc của thôn, bình thường họp hành đều ở đây.Đặng Đức Hải nghĩ đến việc ở gần như vậy, cũng cùng nhau sinh hoạt bao nhiêu năm , ngày thường chính là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy , vậy mà bọn họ có thể nhẫn tâm nhìn bố mình bị đ.â.m chết, còn muốn lấp l.i.ế.m cho qua chuyện này.Ông ta tức giận nắm chặt tay, tìm một chỗ trốn vào .Vì từ nhỏ những đứa trẻ lớn lên trong thôn như bọn ông không thiếu nghịch ngợm quậy phá tìm chỗ trốn , nên bây giờ muốn tìm một địa phương an toàn , vừa không bị phát hiện, lại có thể nhìn rõ tình hình bên trong là việc cực kỳ dễ dàng .Ông trốn vào một chỗ tối tăm , camera điện thoại hướng ra ngoài , về phía chính phòng đang có một nhóm người tụ tập .Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thông qua camera của Đặng Đức Hải nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng . Lúc này , trong phòng đang ngồi ba người .Mọi người đoán, ba người này chắc là hung thủ, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn. "Là hắn!"Đặng Đức Hải cố gắng nhịn xuống cơn phẫn nộ muốn lao ra đi , nghiêm túc làm theo sự bố trí của Kỷ Dao Quang . Ông ta chỉ khe khẽ nói nhỏ vào điện thoại : "Người đội mũ là trưởng thôn, người mặc áo trắng là bí thư chi bộ thôn, người đeo kính là đại gia trong thôn chúng tôi, tên Phan Vĩ Minh, ông ta ra ngoài làm ăn đã lâu , phát tài, gần đây về quê tổ chức tiệc mừng con trai ông ta thi đỗ đại học tốt."Nếu trong ba người này có một người là hung thủ , thì ông đoán người đó chính là Phan Vĩ Minh . Phan Vĩ Minh chính là hung thủ hại c.h.ế.t bố ông ta!Bí thư chi bộ thôn cau mày: "Bây giờ Đặng Đức Hải vẫn không tin là c.h.ế.t tự nhiên , nếu hắn ta vẫn cứng đầu cứng cổ tiếp tục điều tra, e rằng mọi chuyện sẽ bại lộ , ông sẽ bị phát hiện.""Phát hiện thế nào?"Phan Vĩ Minh khịt mũi coi thường: "Thi thể đã bị các người hỏa táng rồi, hơn nữa chứng cứ tôi cũng đã xóa sạch sẽ, trừ khi tôi bị điên mới đi nhận tội, nếu không thì dù Đặng Đức Hải có không tin thì cũng vô dụng."Nghe Phan Vĩ Minh nói, trưởng thôn cau mày: "Ông nói vậy là sao, lão Đặng cũng coi như là trưởng bối của ông, ông không sợ ông ấy quay về tìm ông sao?!"Mấy ngày nay, ông ta ngày nào cũng mơ thấy lão Đặng quay về tìm ông ta, nhờ ông ta giúp đỡ .Mỗi đêm ông ta ngủ đều vì giấc mơ đó giật mình tỉnh giấc. Trong thôn , ông ta và lão Đặng bằng tuổi nhau, hai người cũng được coi như là cùng nhau lớn lên, sự việc lần này xảy ra xong , trong lòng trưởng thôn rất bất an. 

Chương 343: Chương 343