Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 363: Chương 363

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Anh ta tin tưởng vào năng lực của Kỷ Dao Quang, hôm qua chỉ nhìn hình ảnh anh ta cung cấp đã có thể dễ dàng đoán được sống chết, hôm nay lại có thể tính đến thời điểm t.h.i t.h.ể xuất hiện trước tầm mắt của bọn họ .Kỷ Dao Quang ... hẳn là không có lý do gì để lừa anh ta.Kỷ Dao Quang ngước tầm mắt, nhìn về phía nhân viên giao đồ ăn ở con phố cách đó không xa."Cảnh sát Lưu, mười năm trước khi các anh điều tra vụ án này, có phát hiện ở đây có rất nhiều cửa hàng giao đồ ăn không? Đôi khi lên món hơi chậm, những nhân viên giao đồ ăn này có thể nghỉ ngơi một chút ở bên ngoài."Kỷ Dao Quang nói.Cảnh sát Lưu không biết tại sao Kỷ Dao Quang đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy có không ít xe máy điện giao đồ ăn dừng ở bên ngoài.Bên ngoài những quán ăn đó cũng có rất nhiều bàn, những nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục ngồi quây quần bên nhau, trên bàn còn có nước ô mai đựng trong những chiếc cốc nhựa.Nước ô mai chắc hẳn đã được ướp lạnh một lúc, bên ngoài cốc nhựa đều phủ một lớp sương trắng. "Kỷ đại sư, rốt cuộc cô muốn nói gì?"Cảnh sát Lưu không muốn mất thời gian suy đoán vòng vo , hỏi thẳng.Kỷ Dao Quang lại đột nhiên đứng dậy, nhìn anh ta nói: "Tôi muốn nói, người này, hắn ta c.h.ế.t là đáng đời, dù lúc này không ch.ế.t, sau này cũng sẽ ch.ế.t. Cảnh sát Lưu, vụ này xem như tôi làm không công , không lấy tiền của anh, sau này chúng ta cũng ít gặp nhau thôi." Cô không thích hợp tác với cảnh sát.Nói xong, Kỷ Dao Quang quay người lạnh lùng rời đi, để lại một cảnh sát Lưu đứng ngây người tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô .Cảnh sát Lưu cau mày, Kỷ Dao Quang đã không muốn hợp tác với bọn họ, vậy tại sao lại phải đích thân xuống núi một chuyến ?Chỉ để thu hai hồn ma đó sao??Cảnh sát Lưu không cam tâm khi sự việc cứ như vậy mà kết thúc , anh ta một hơi uống cạn chai nước, sau đó lại quay lại quán ăn xảy ra chuyện, xem xét kỹ lưỡng cả trên lầu lẫn dưới lầu.Tuy nhiên, mười năm trôi qua, nơi này dường như không có ai đến.Cảnh sát Lưu không thu hoạch được gì, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.Đi ngang qua dãy quán ăn, Cảnh sát Lưu đột nhiên thấy có một bà chủ quán là phụ nữ trung niên, bà đang bận rộn trong quán.Một cô bé đang ngồi làm bài tập ở bàn bên ngoài quán, xung quanh những nhân viên giao đồ ăn đang chờ lấy đồ ăn vừa nói vừa cười trò chuyện với cô bé.Nhìn thấy cảnh tượng này, Cảnh sát Lưu đột nhiên nhớ ra điều gì đó.Anh ta đã hiểu ai là người g.i.ế.t Đỗ Thượng.  

Anh ta tin tưởng vào năng lực của Kỷ Dao Quang, hôm qua chỉ nhìn hình ảnh anh ta cung cấp đã có thể dễ dàng đoán được sống chết, hôm nay lại có thể tính đến thời điểm t.h.i t.h.ể xuất hiện trước tầm mắt của bọn họ .

Kỷ Dao Quang ... hẳn là không có lý do gì để lừa anh ta.

Kỷ Dao Quang ngước tầm mắt, nhìn về phía nhân viên giao đồ ăn ở con phố cách đó không xa.

"Cảnh sát Lưu, mười năm trước khi các anh điều tra vụ án này, có phát hiện ở đây có rất nhiều cửa hàng giao đồ ăn không? Đôi khi lên món hơi chậm, những nhân viên giao đồ ăn này có thể nghỉ ngơi một chút ở bên ngoài."

Kỷ Dao Quang nói.

Cảnh sát Lưu không biết tại sao Kỷ Dao Quang đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy có không ít xe máy điện giao đồ ăn dừng ở bên ngoài.

Bên ngoài những quán ăn đó cũng có rất nhiều bàn, những nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục ngồi quây quần bên nhau, trên bàn còn có nước ô mai đựng trong những chiếc cốc nhựa.

Nước ô mai chắc hẳn đã được ướp lạnh một lúc, bên ngoài cốc nhựa đều phủ một lớp sương trắng.

 

"Kỷ đại sư, rốt cuộc cô muốn nói gì?"

Cảnh sát Lưu không muốn mất thời gian suy đoán vòng vo , hỏi thẳng.

Kỷ Dao Quang lại đột nhiên đứng dậy, nhìn anh ta nói: "Tôi muốn nói, người này, hắn ta c.h.ế.t là đáng đời, dù lúc này không ch.ế.t, sau này cũng sẽ ch.ế.t. Cảnh sát Lưu, vụ này xem như tôi làm không công , không lấy tiền của anh, sau này chúng ta cũng ít gặp nhau thôi."

 

Cô không thích hợp tác với cảnh sát.

Nói xong, Kỷ Dao Quang quay người lạnh lùng rời đi, để lại một cảnh sát Lưu đứng ngây người tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô .

Cảnh sát Lưu cau mày, Kỷ Dao Quang đã không muốn hợp tác với bọn họ, vậy tại sao lại phải đích thân xuống núi một chuyến ?

Chỉ để thu hai hồn ma đó sao??

Cảnh sát Lưu không cam tâm khi sự việc cứ như vậy mà kết thúc , anh ta một hơi uống cạn chai nước, sau đó lại quay lại quán ăn xảy ra chuyện, xem xét kỹ lưỡng cả trên lầu lẫn dưới lầu.

Tuy nhiên, mười năm trôi qua, nơi này dường như không có ai đến.

Cảnh sát Lưu không thu hoạch được gì, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.

Đi ngang qua dãy quán ăn, Cảnh sát Lưu đột nhiên thấy có một bà chủ quán là phụ nữ trung niên, bà đang bận rộn trong quán.

Một cô bé đang ngồi làm bài tập ở bàn bên ngoài quán, xung quanh những nhân viên giao đồ ăn đang chờ lấy đồ ăn vừa nói vừa cười trò chuyện với cô bé.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cảnh sát Lưu đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Anh ta đã hiểu ai là người g.i.ế.t Đỗ Thượng.

 

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Anh ta tin tưởng vào năng lực của Kỷ Dao Quang, hôm qua chỉ nhìn hình ảnh anh ta cung cấp đã có thể dễ dàng đoán được sống chết, hôm nay lại có thể tính đến thời điểm t.h.i t.h.ể xuất hiện trước tầm mắt của bọn họ .Kỷ Dao Quang ... hẳn là không có lý do gì để lừa anh ta.Kỷ Dao Quang ngước tầm mắt, nhìn về phía nhân viên giao đồ ăn ở con phố cách đó không xa."Cảnh sát Lưu, mười năm trước khi các anh điều tra vụ án này, có phát hiện ở đây có rất nhiều cửa hàng giao đồ ăn không? Đôi khi lên món hơi chậm, những nhân viên giao đồ ăn này có thể nghỉ ngơi một chút ở bên ngoài."Kỷ Dao Quang nói.Cảnh sát Lưu không biết tại sao Kỷ Dao Quang đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy có không ít xe máy điện giao đồ ăn dừng ở bên ngoài.Bên ngoài những quán ăn đó cũng có rất nhiều bàn, những nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục ngồi quây quần bên nhau, trên bàn còn có nước ô mai đựng trong những chiếc cốc nhựa.Nước ô mai chắc hẳn đã được ướp lạnh một lúc, bên ngoài cốc nhựa đều phủ một lớp sương trắng. "Kỷ đại sư, rốt cuộc cô muốn nói gì?"Cảnh sát Lưu không muốn mất thời gian suy đoán vòng vo , hỏi thẳng.Kỷ Dao Quang lại đột nhiên đứng dậy, nhìn anh ta nói: "Tôi muốn nói, người này, hắn ta c.h.ế.t là đáng đời, dù lúc này không ch.ế.t, sau này cũng sẽ ch.ế.t. Cảnh sát Lưu, vụ này xem như tôi làm không công , không lấy tiền của anh, sau này chúng ta cũng ít gặp nhau thôi." Cô không thích hợp tác với cảnh sát.Nói xong, Kỷ Dao Quang quay người lạnh lùng rời đi, để lại một cảnh sát Lưu đứng ngây người tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô .Cảnh sát Lưu cau mày, Kỷ Dao Quang đã không muốn hợp tác với bọn họ, vậy tại sao lại phải đích thân xuống núi một chuyến ?Chỉ để thu hai hồn ma đó sao??Cảnh sát Lưu không cam tâm khi sự việc cứ như vậy mà kết thúc , anh ta một hơi uống cạn chai nước, sau đó lại quay lại quán ăn xảy ra chuyện, xem xét kỹ lưỡng cả trên lầu lẫn dưới lầu.Tuy nhiên, mười năm trôi qua, nơi này dường như không có ai đến.Cảnh sát Lưu không thu hoạch được gì, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.Đi ngang qua dãy quán ăn, Cảnh sát Lưu đột nhiên thấy có một bà chủ quán là phụ nữ trung niên, bà đang bận rộn trong quán.Một cô bé đang ngồi làm bài tập ở bàn bên ngoài quán, xung quanh những nhân viên giao đồ ăn đang chờ lấy đồ ăn vừa nói vừa cười trò chuyện với cô bé.Nhìn thấy cảnh tượng này, Cảnh sát Lưu đột nhiên nhớ ra điều gì đó.Anh ta đã hiểu ai là người g.i.ế.t Đỗ Thượng.  

Chương 363: Chương 363