Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1298
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi.Vẻ mặt cô tái nhợt.Khi ánh mắt cô đọc dòng chữ trên bản hợp đồng, đôi lông mày đen cau lại.Tính đến thời điểm gần đây, bây giờ đã là lần thứ hai có người muốn cướp lấy Tập đoàn Emgrand của cô rồi.Trước đó là nhà họ Chân ở Thủ Đô.Họ đã gây cho cô một áp lực không hề nhỏ.Hiện tại là tập đoàn tài chính Phong Trạch, chuyện này khiển cho phần áp lực càng lớn hơn nữa."Tôi sẽ cho cô ba phút để cân nhắc, ký hay không ký đều là tùy ở cô!" "Có điêu nếu cô không ký ấy mà, đối với những người đã xúc phạm tới người tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi, tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cuộc điều tra đến cùng!" Ngải Địch cười lạnh nói.Hình như là để phụ họa theo anh ta, đám vệ sĩ kia từng người từng người đều tiến lên phía trước với vẻ mặt lạnh lùng.Sát ý trên người những người này rất rõ ràng.Chỉ là một hành động đơn giản thôi nhưng cũng khiến cả khán phòng lạnh gáy.Vào thời điểm này, hiện trường trở nên yên tĩnh đến cực điểm.Tất cả mọi người đều nín thở, đến thở cũng không dám thở mạnh.Mọi người đều biết rằng việc đắc tội với tập đoàn tài chính Phong Trạch chắc chăn là sẽ không có kết quả gì tốt hết.Giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Tuyết Dương.Chỉ có đôi mắt đẹp tuyệt vời của Kim Uyển Nhi là rơi trên người của Bùi Nguyên Minh.Theo bản năng, cô cảm thấy rằng người đàn ông này tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn người phụ nữ của mình bị ức hiếp như thế này đâu.Đúng như cô dự đoán, ngay khi Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị vươn tay ra lấy hợp đồng trên bàn.Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng lên, sau đó anh thản nhiên cầm lấy bản hợp đồng kia."Xoạt" Bản hợp đồng tinh xảo đẹp đẽ bị Bùi Nguyên Minh xé thành từng mảnh, sau đó nó bị ném xuống đất như rác rưởi.Sau đó, Bùi Nguyên Minh cười và nói: "Thật ngại quá các vị, chúng tôi không có suy nghĩ sẽ bán Tập đoàn Emgrand.' "Rất khát! Anh thật là rất khá đấy!" Nhìn thấy cảnh này, giọng của Ngải Địch lạnh giá tới cực điểm.Ở trong mắt anh ta, đừng nói là một tên Bùi Nguyên Minh, ngay cả là Thể Tử Minh trong truyền thuyết cũng không thể xé bỏ hợp đồng của tập đoàn tài chính Phong Trạch bọn họ như vậy.Bởi vì điều này khác gì với việc để thể diện của tập đoàn tài chính Phong Trạch xuống chân mà giẫm nát chứ! Người của tập đoàn tài chính Phong Trạch tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra.Mà bây giờ đã xuất hiện cảnh tượng này thì mọi thứ chắc chắn là anh không chết tôi không- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi.
Vẻ mặt cô tái nhợt.
Khi ánh mắt cô đọc dòng chữ trên bản hợp đồng, đôi lông mày đen cau lại.
Tính đến thời điểm gần đây, bây giờ đã là lần thứ hai có người muốn cướp lấy Tập đoàn Emgrand của cô rồi.
Trước đó là nhà họ Chân ở Thủ Đô.
Họ đã gây cho cô một áp lực không hề nhỏ.
Hiện tại là tập đoàn tài chính Phong Trạch, chuyện này khiển cho phần áp lực càng lớn hơn nữa.
"Tôi sẽ cho cô ba phút để cân nhắc, ký hay không ký đều là tùy ở cô!" "Có điêu nếu cô không ký ấy mà, đối với những người đã xúc phạm tới người tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi, tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cuộc điều tra đến cùng!" Ngải Địch cười lạnh nói.
Hình như là để phụ họa theo anh ta, đám vệ sĩ kia từng người từng người đều tiến lên phía trước với vẻ mặt lạnh lùng.
Sát ý trên người những người này rất rõ ràng.
Chỉ là một hành động đơn giản thôi nhưng cũng khiến cả khán phòng lạnh gáy.
Vào thời điểm này, hiện trường trở nên yên tĩnh đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều nín thở, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mọi người đều biết rằng việc đắc tội với tập đoàn tài chính Phong Trạch chắc chăn là sẽ không có kết quả gì tốt hết.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Tuyết Dương.
Chỉ có đôi mắt đẹp tuyệt vời của Kim Uyển Nhi là rơi trên người của Bùi Nguyên Minh.
Theo bản năng, cô cảm thấy rằng người đàn ông này tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn người phụ nữ của mình bị ức hiếp như thế này đâu.
Đúng như cô dự đoán, ngay khi Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị vươn tay ra lấy hợp đồng trên bàn.
Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng lên, sau đó anh thản nhiên cầm lấy bản hợp đồng kia.
"Xoạt" Bản hợp đồng tinh xảo đẹp đẽ bị Bùi Nguyên Minh xé thành từng mảnh, sau đó nó bị ném xuống đất như rác rưởi.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh cười và nói: "Thật ngại quá các vị, chúng tôi không có suy nghĩ sẽ bán Tập đoàn Emgrand.' "Rất khát! Anh thật là rất khá đấy!" Nhìn thấy cảnh này, giọng của Ngải Địch lạnh giá tới cực điểm.
Ở trong mắt anh ta, đừng nói là một tên Bùi Nguyên Minh, ngay cả là Thể Tử Minh trong truyền thuyết cũng không thể xé bỏ hợp đồng của tập đoàn tài chính Phong Trạch bọn họ như vậy.
Bởi vì điều này khác gì với việc để thể diện của tập đoàn tài chính Phong Trạch xuống chân mà giẫm nát chứ! Người của tập đoàn tài chính Phong Trạch tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra.
Mà bây giờ đã xuất hiện cảnh tượng này thì mọi thứ chắc chắn là anh không chết tôi không
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi.Vẻ mặt cô tái nhợt.Khi ánh mắt cô đọc dòng chữ trên bản hợp đồng, đôi lông mày đen cau lại.Tính đến thời điểm gần đây, bây giờ đã là lần thứ hai có người muốn cướp lấy Tập đoàn Emgrand của cô rồi.Trước đó là nhà họ Chân ở Thủ Đô.Họ đã gây cho cô một áp lực không hề nhỏ.Hiện tại là tập đoàn tài chính Phong Trạch, chuyện này khiển cho phần áp lực càng lớn hơn nữa."Tôi sẽ cho cô ba phút để cân nhắc, ký hay không ký đều là tùy ở cô!" "Có điêu nếu cô không ký ấy mà, đối với những người đã xúc phạm tới người tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi, tập đoàn tài chính Phong Trạch của chúng tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cuộc điều tra đến cùng!" Ngải Địch cười lạnh nói.Hình như là để phụ họa theo anh ta, đám vệ sĩ kia từng người từng người đều tiến lên phía trước với vẻ mặt lạnh lùng.Sát ý trên người những người này rất rõ ràng.Chỉ là một hành động đơn giản thôi nhưng cũng khiến cả khán phòng lạnh gáy.Vào thời điểm này, hiện trường trở nên yên tĩnh đến cực điểm.Tất cả mọi người đều nín thở, đến thở cũng không dám thở mạnh.Mọi người đều biết rằng việc đắc tội với tập đoàn tài chính Phong Trạch chắc chăn là sẽ không có kết quả gì tốt hết.Giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Tuyết Dương.Chỉ có đôi mắt đẹp tuyệt vời của Kim Uyển Nhi là rơi trên người của Bùi Nguyên Minh.Theo bản năng, cô cảm thấy rằng người đàn ông này tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn người phụ nữ của mình bị ức hiếp như thế này đâu.Đúng như cô dự đoán, ngay khi Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị vươn tay ra lấy hợp đồng trên bàn.Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng lên, sau đó anh thản nhiên cầm lấy bản hợp đồng kia."Xoạt" Bản hợp đồng tinh xảo đẹp đẽ bị Bùi Nguyên Minh xé thành từng mảnh, sau đó nó bị ném xuống đất như rác rưởi.Sau đó, Bùi Nguyên Minh cười và nói: "Thật ngại quá các vị, chúng tôi không có suy nghĩ sẽ bán Tập đoàn Emgrand.' "Rất khát! Anh thật là rất khá đấy!" Nhìn thấy cảnh này, giọng của Ngải Địch lạnh giá tới cực điểm.Ở trong mắt anh ta, đừng nói là một tên Bùi Nguyên Minh, ngay cả là Thể Tử Minh trong truyền thuyết cũng không thể xé bỏ hợp đồng của tập đoàn tài chính Phong Trạch bọn họ như vậy.Bởi vì điều này khác gì với việc để thể diện của tập đoàn tài chính Phong Trạch xuống chân mà giẫm nát chứ! Người của tập đoàn tài chính Phong Trạch tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra.Mà bây giờ đã xuất hiện cảnh tượng này thì mọi thứ chắc chắn là anh không chết tôi không- -----------------