Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 108: Chương 108
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Y Niên đứng lên, cười nhạo nhìn kẻ thua cuộc bị mình nắm quyền sinh sát. Loại người ngu dốt yếu kém như cô ta mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân nghe cô sai khiến thôi.“Cô muốn video của mình tràn ngập trên mạng đúng không. Đừng quên cô không có quyền phản bác lời tôi.”Bành Nhiễm cúi đầu nãy giờ đột nhiên ngẩng mặt lên, gương mặt sớm chảy dài toàn nước mắt. Hình như những giận dữ, sự khuất nhục và đau khổ đã kìm nén cũng theo dòng nước tuôn trào ra hết.“Ngay từ đầu đạo diễn bộ phim chủ động tìm tôi đóng nữ chính, nhưng tôi để cho cô sai người lột đồ quay video là lỗi của tôi. Sau đó cô dùng nó uy h.i.ế.p tùy vào tâm trạng gọi đến đánh đập cũng là tôi sai. Quá đáng hơn cô vì muốn lấy tài nguyên cho mình mà bắt tôi đi đóng cảnh nóng, tiếp rượu thậm trí bồi ngủ nhà đầu tư, tôi không đồng ý phản kháng cũng là cái tội."Vân Mộng Hạ Vũ"Cô có biết vì cô mà tôi đã nghĩ tới cái chết, nếu không được người ta cứu thì bây giờ có lẽ không còn trên đời này nữa rồi. Y Niên, tôi không làm gì có lỗi với cô, còn cô đối xử với tôi như vậy mà không thấy có chút nào sai trái hay sao?”“Chát”“Vậy lẽ ra cô nên c.h.ế.t đi mới phải. Nếu không thì im miệng và làm theo những gì tôi nói đi. Có trách cũng trách cô không biết thân phận dám mơ tưởng đóng cùng với Nhất Dã. Hơn nữa tôi càng không vừa mắt cô cố tình tỏ ra ngây thơ đáng yêu. Ở showbiz chỉ cần một em gái quốc dân là đủ, cô lấy gì mà dám tranh với tôi.”Trước khi rời đi, Y Niên nắm lấy tóc của Bành Nhiễm bắt cô phải đối diện với mình. Nụ cười khinh thường như nhìn đồ vật không đáng để vào mắt.“Lần sau còn để tôi gọi không bắt máy thì cô biết chuyện gì xảy ra rồi đó.”“Rầm.”Tiếng cửa đóng mạnh vang lên đinh tai nhức óc. Bành Nhiễm mất hết sức lực khụy người run rẩy ôm lấy cơ thể. Tiếng khóc nghèn nghẹn nức nở trong cổ họng từng chút một tuôn ra, tố cáo những gì kinh tởm cô vừa mới phải trải qua.Sáng ngày hôm sau Y Niên chờ đợi đạo diễn tuyên bố Bành Nhiễm rút lui. Cô đã liên hệ nhà đầu tư bên đó nói chờ đạo diễn gọi. Nhưng cho đến lúc mọi người tập hợp lên xe ra sân bay cũng không có gì xảy ra.Cô kín đáo đi gần lại sát Y Niên, mặt mỉm cười dễ thương, móng tay sắc nhọn nắm lấy eo cô dùng lực bấm véo mạnh. Bành Nhiễm không nhịn được kêu lên.“A…”Ngay lúc Y Niên muốn rút tay về thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra giữ lấy tay cô. Giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc vang lên khiến mọi người đang đi chú ý.“Cô làm gì vậy?”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Y Niên đứng lên, cười nhạo nhìn kẻ thua cuộc bị mình nắm quyền sinh sát. Loại người ngu dốt yếu kém như cô ta mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân nghe cô sai khiến thôi.“Cô muốn video của mình tràn ngập trên mạng đúng không. Đừng quên cô không có quyền phản bác lời tôi.”Bành Nhiễm cúi đầu nãy giờ đột nhiên ngẩng mặt lên, gương mặt sớm chảy dài toàn nước mắt. Hình như những giận dữ, sự khuất nhục và đau khổ đã kìm nén cũng theo dòng nước tuôn trào ra hết.“Ngay từ đầu đạo diễn bộ phim chủ động tìm tôi đóng nữ chính, nhưng tôi để cho cô sai người lột đồ quay video là lỗi của tôi. Sau đó cô dùng nó uy h.i.ế.p tùy vào tâm trạng gọi đến đánh đập cũng là tôi sai. Quá đáng hơn cô vì muốn lấy tài nguyên cho mình mà bắt tôi đi đóng cảnh nóng, tiếp rượu thậm trí bồi ngủ nhà đầu tư, tôi không đồng ý phản kháng cũng là cái tội."Vân Mộng Hạ Vũ"Cô có biết vì cô mà tôi đã nghĩ tới cái chết, nếu không được người ta cứu thì bây giờ có lẽ không còn trên đời này nữa rồi. Y Niên, tôi không làm gì có lỗi với cô, còn cô đối xử với tôi như vậy mà không thấy có chút nào sai trái hay sao?”“Chát”“Vậy lẽ ra cô nên c.h.ế.t đi mới phải. Nếu không thì im miệng và làm theo những gì tôi nói đi. Có trách cũng trách cô không biết thân phận dám mơ tưởng đóng cùng với Nhất Dã. Hơn nữa tôi càng không vừa mắt cô cố tình tỏ ra ngây thơ đáng yêu. Ở showbiz chỉ cần một em gái quốc dân là đủ, cô lấy gì mà dám tranh với tôi.”Trước khi rời đi, Y Niên nắm lấy tóc của Bành Nhiễm bắt cô phải đối diện với mình. Nụ cười khinh thường như nhìn đồ vật không đáng để vào mắt.“Lần sau còn để tôi gọi không bắt máy thì cô biết chuyện gì xảy ra rồi đó.”“Rầm.”Tiếng cửa đóng mạnh vang lên đinh tai nhức óc. Bành Nhiễm mất hết sức lực khụy người run rẩy ôm lấy cơ thể. Tiếng khóc nghèn nghẹn nức nở trong cổ họng từng chút một tuôn ra, tố cáo những gì kinh tởm cô vừa mới phải trải qua.Sáng ngày hôm sau Y Niên chờ đợi đạo diễn tuyên bố Bành Nhiễm rút lui. Cô đã liên hệ nhà đầu tư bên đó nói chờ đạo diễn gọi. Nhưng cho đến lúc mọi người tập hợp lên xe ra sân bay cũng không có gì xảy ra.Cô kín đáo đi gần lại sát Y Niên, mặt mỉm cười dễ thương, móng tay sắc nhọn nắm lấy eo cô dùng lực bấm véo mạnh. Bành Nhiễm không nhịn được kêu lên.“A…”Ngay lúc Y Niên muốn rút tay về thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra giữ lấy tay cô. Giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc vang lên khiến mọi người đang đi chú ý.“Cô làm gì vậy?”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Y Niên đứng lên, cười nhạo nhìn kẻ thua cuộc bị mình nắm quyền sinh sát. Loại người ngu dốt yếu kém như cô ta mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân nghe cô sai khiến thôi.“Cô muốn video của mình tràn ngập trên mạng đúng không. Đừng quên cô không có quyền phản bác lời tôi.”Bành Nhiễm cúi đầu nãy giờ đột nhiên ngẩng mặt lên, gương mặt sớm chảy dài toàn nước mắt. Hình như những giận dữ, sự khuất nhục và đau khổ đã kìm nén cũng theo dòng nước tuôn trào ra hết.“Ngay từ đầu đạo diễn bộ phim chủ động tìm tôi đóng nữ chính, nhưng tôi để cho cô sai người lột đồ quay video là lỗi của tôi. Sau đó cô dùng nó uy h.i.ế.p tùy vào tâm trạng gọi đến đánh đập cũng là tôi sai. Quá đáng hơn cô vì muốn lấy tài nguyên cho mình mà bắt tôi đi đóng cảnh nóng, tiếp rượu thậm trí bồi ngủ nhà đầu tư, tôi không đồng ý phản kháng cũng là cái tội."Vân Mộng Hạ Vũ"Cô có biết vì cô mà tôi đã nghĩ tới cái chết, nếu không được người ta cứu thì bây giờ có lẽ không còn trên đời này nữa rồi. Y Niên, tôi không làm gì có lỗi với cô, còn cô đối xử với tôi như vậy mà không thấy có chút nào sai trái hay sao?”“Chát”“Vậy lẽ ra cô nên c.h.ế.t đi mới phải. Nếu không thì im miệng và làm theo những gì tôi nói đi. Có trách cũng trách cô không biết thân phận dám mơ tưởng đóng cùng với Nhất Dã. Hơn nữa tôi càng không vừa mắt cô cố tình tỏ ra ngây thơ đáng yêu. Ở showbiz chỉ cần một em gái quốc dân là đủ, cô lấy gì mà dám tranh với tôi.”Trước khi rời đi, Y Niên nắm lấy tóc của Bành Nhiễm bắt cô phải đối diện với mình. Nụ cười khinh thường như nhìn đồ vật không đáng để vào mắt.“Lần sau còn để tôi gọi không bắt máy thì cô biết chuyện gì xảy ra rồi đó.”“Rầm.”Tiếng cửa đóng mạnh vang lên đinh tai nhức óc. Bành Nhiễm mất hết sức lực khụy người run rẩy ôm lấy cơ thể. Tiếng khóc nghèn nghẹn nức nở trong cổ họng từng chút một tuôn ra, tố cáo những gì kinh tởm cô vừa mới phải trải qua.Sáng ngày hôm sau Y Niên chờ đợi đạo diễn tuyên bố Bành Nhiễm rút lui. Cô đã liên hệ nhà đầu tư bên đó nói chờ đạo diễn gọi. Nhưng cho đến lúc mọi người tập hợp lên xe ra sân bay cũng không có gì xảy ra.Cô kín đáo đi gần lại sát Y Niên, mặt mỉm cười dễ thương, móng tay sắc nhọn nắm lấy eo cô dùng lực bấm véo mạnh. Bành Nhiễm không nhịn được kêu lên.“A…”Ngay lúc Y Niên muốn rút tay về thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra giữ lấy tay cô. Giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc vang lên khiến mọi người đang đi chú ý.“Cô làm gì vậy?”