Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 116: Chương 116

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Nghiên Bắc đột nhiên thấy có người bước đến trước mặt, một cái liếc mắt thoáng qua nhưng anh vô tình bị lực thu hút mạnh khi nhìn vào gương mặt cô gái này.Còn chưa kịp suy nghĩ viễn vông thì nhìn đồ cô ấy đưa, sau đó có chút choáng váng nhìn bằng lái xe đang cầm trên tay không biết nói gì.Trong lúc Đàm Đàmvà mọi người đi thay đồ chuyên dụng. Nghiên Bắc nhớ lại bóng dáng vừa nãy, tâm tư rục rịch.“Tôi rất có hứng thú với cô gái vừa nãy, tí nữa sẽ thể hiện với người đẹp. Anh em nhường một lần, muốn gì cũng được.”“Chà chà...Nghiên thiếu, anh cũng có con mắt nhìn đó. Trong 4 cô gái thì chọn người cao nhất, mặc đồ rộng không biết thân hình nhưng tuyệt đối…”“Bộp…”“A…”Thịnh Dực đang ngồi không tham gia nhưng nghe đến đây thì đứng lên vung mạnh nắm đấm, nhìn hắn ta ngã xuống đất còn dùng chất đạp lên tay. Ánh mắt tức giận khinh thường xen lẫn cảnh cáo nhìn từ trên cao xuống.“Tôi cho cậu 1 phút biến khỏi đây. Nếu không cho cậu biết hối hận viết thế nào.”Mặc dù không hiểu vì sao nhưng nghe đến đây người đang nằm dưới vội vã xin lỗi rời khỏi. Nghiên Bắc thấy vậy thì nhìn Thịnh Dực, chơi thân với cậu ta nhưng chưa bao giờ thấy một mặt này.“Cậu bỏ suy nghĩ đấy đi.”Nghiên Bắc tưởng Thịnh Dực cũng có hứng thú lúc đầu như bao cô gái khác nên đùa lại.“Nếu cậu chán thì nói tôi…”Lời nói tiếp hắn không thốt lên lời được nữa. Thịnh Dực ánh mắt lạnh sắc bén nhìn hắn. Áp lực vô hình từ người thừa kế 1 trong 3 tập đoàn trụ cột của nền kinh tế làm hắn toát mồ hôi.“Cậu chán sống à?”“Xin…xin lỗi”Tình cờ sao lời nói này lại đúng lúc Hoa Ảnh mới thay đồ đi đến. Cô ấy hôm qua bị chuốc thuốc, biết Thịnh Dực mỗi tối đều bơi nên tìm đến.Vừa lấy cớ vừa muốn anh biết bản thân không phải cố tình. Cô sắp nhập đoàn nửa năm nên muốn cùng anh xác định quan hệ. Nào ngờ anh đẩy cô ra, không chút do dự bỏ đi.Cả một đêm suy nghĩ không biết ý anh ấy là gì, ngủ hơi muộn bây giờ mới đến. Nào ngờ vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này.Hóa ra anh ấy đang để ý đến một người khác. Hoa Ảnh đợi một lúc chờ xem người ấy là ai.Đến khi thấy nhóm người đi đến, người từ trước đến giờ không để mắt đến điều gì đã bắt đầu thay đổi. Anh ngẩng đầu lên nhìn về một hướng, dáng ngồi bất cần đã thay đổi đứng lên hào hứng chờ đợi.Đàm Đàmđi phía sau cùng Bành Nhiễm và Cố Thần Vũ. Ba người đều chọn màu trắng để mặc. Nhất Dã và Tạ Uyên mặc màu đen.Vân Mộng Hạ VũY Cơ chọn bộ đồ bó sát màu đỏ tôn lên 3 vòng rực lửa. Y Niên dù cũng muốn lấy bộ màu đen bó sát kia nhưng ngại hình tượng nên đã lấy bộ màu hồng cam.Còn lý do vì sao không chọn màu trắng thì chính là Đàm Đàmmặc lên quá đẹp, cô không muốn lép vế đã lấy cớ bộ màu trắng đang mặc hơi khó chịu đi thay.Đàm Đàm dáng người cao, mặc đồ đua lên người càng tôn được đôi chân dài đáng mơ ước. Dù bộ đồ cô chọn không bó sát như hai người kia nhưng dáng người cân đối vẫn khoe trọn vẻ đẹp theo một cách khác.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Nghiên Bắc đột nhiên thấy có người bước đến trước mặt, một cái liếc mắt thoáng qua nhưng anh vô tình bị lực thu hút mạnh khi nhìn vào gương mặt cô gái này.Còn chưa kịp suy nghĩ viễn vông thì nhìn đồ cô ấy đưa, sau đó có chút choáng váng nhìn bằng lái xe đang cầm trên tay không biết nói gì.Trong lúc Đàm Đàmvà mọi người đi thay đồ chuyên dụng. Nghiên Bắc nhớ lại bóng dáng vừa nãy, tâm tư rục rịch.“Tôi rất có hứng thú với cô gái vừa nãy, tí nữa sẽ thể hiện với người đẹp. Anh em nhường một lần, muốn gì cũng được.”“Chà chà...Nghiên thiếu, anh cũng có con mắt nhìn đó. Trong 4 cô gái thì chọn người cao nhất, mặc đồ rộng không biết thân hình nhưng tuyệt đối…”“Bộp…”“A…”Thịnh Dực đang ngồi không tham gia nhưng nghe đến đây thì đứng lên vung mạnh nắm đấm, nhìn hắn ta ngã xuống đất còn dùng chất đạp lên tay. Ánh mắt tức giận khinh thường xen lẫn cảnh cáo nhìn từ trên cao xuống.“Tôi cho cậu 1 phút biến khỏi đây. Nếu không cho cậu biết hối hận viết thế nào.”Mặc dù không hiểu vì sao nhưng nghe đến đây người đang nằm dưới vội vã xin lỗi rời khỏi. Nghiên Bắc thấy vậy thì nhìn Thịnh Dực, chơi thân với cậu ta nhưng chưa bao giờ thấy một mặt này.“Cậu bỏ suy nghĩ đấy đi.”Nghiên Bắc tưởng Thịnh Dực cũng có hứng thú lúc đầu như bao cô gái khác nên đùa lại.“Nếu cậu chán thì nói tôi…”Lời nói tiếp hắn không thốt lên lời được nữa. Thịnh Dực ánh mắt lạnh sắc bén nhìn hắn. Áp lực vô hình từ người thừa kế 1 trong 3 tập đoàn trụ cột của nền kinh tế làm hắn toát mồ hôi.“Cậu chán sống à?”“Xin…xin lỗi”Tình cờ sao lời nói này lại đúng lúc Hoa Ảnh mới thay đồ đi đến. Cô ấy hôm qua bị chuốc thuốc, biết Thịnh Dực mỗi tối đều bơi nên tìm đến.Vừa lấy cớ vừa muốn anh biết bản thân không phải cố tình. Cô sắp nhập đoàn nửa năm nên muốn cùng anh xác định quan hệ. Nào ngờ anh đẩy cô ra, không chút do dự bỏ đi.Cả một đêm suy nghĩ không biết ý anh ấy là gì, ngủ hơi muộn bây giờ mới đến. Nào ngờ vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này.Hóa ra anh ấy đang để ý đến một người khác. Hoa Ảnh đợi một lúc chờ xem người ấy là ai.Đến khi thấy nhóm người đi đến, người từ trước đến giờ không để mắt đến điều gì đã bắt đầu thay đổi. Anh ngẩng đầu lên nhìn về một hướng, dáng ngồi bất cần đã thay đổi đứng lên hào hứng chờ đợi.Đàm Đàmđi phía sau cùng Bành Nhiễm và Cố Thần Vũ. Ba người đều chọn màu trắng để mặc. Nhất Dã và Tạ Uyên mặc màu đen.Vân Mộng Hạ VũY Cơ chọn bộ đồ bó sát màu đỏ tôn lên 3 vòng rực lửa. Y Niên dù cũng muốn lấy bộ màu đen bó sát kia nhưng ngại hình tượng nên đã lấy bộ màu hồng cam.Còn lý do vì sao không chọn màu trắng thì chính là Đàm Đàmmặc lên quá đẹp, cô không muốn lép vế đã lấy cớ bộ màu trắng đang mặc hơi khó chịu đi thay.Đàm Đàm dáng người cao, mặc đồ đua lên người càng tôn được đôi chân dài đáng mơ ước. Dù bộ đồ cô chọn không bó sát như hai người kia nhưng dáng người cân đối vẫn khoe trọn vẻ đẹp theo một cách khác.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Nghiên Bắc đột nhiên thấy có người bước đến trước mặt, một cái liếc mắt thoáng qua nhưng anh vô tình bị lực thu hút mạnh khi nhìn vào gương mặt cô gái này.Còn chưa kịp suy nghĩ viễn vông thì nhìn đồ cô ấy đưa, sau đó có chút choáng váng nhìn bằng lái xe đang cầm trên tay không biết nói gì.Trong lúc Đàm Đàmvà mọi người đi thay đồ chuyên dụng. Nghiên Bắc nhớ lại bóng dáng vừa nãy, tâm tư rục rịch.“Tôi rất có hứng thú với cô gái vừa nãy, tí nữa sẽ thể hiện với người đẹp. Anh em nhường một lần, muốn gì cũng được.”“Chà chà...Nghiên thiếu, anh cũng có con mắt nhìn đó. Trong 4 cô gái thì chọn người cao nhất, mặc đồ rộng không biết thân hình nhưng tuyệt đối…”“Bộp…”“A…”Thịnh Dực đang ngồi không tham gia nhưng nghe đến đây thì đứng lên vung mạnh nắm đấm, nhìn hắn ta ngã xuống đất còn dùng chất đạp lên tay. Ánh mắt tức giận khinh thường xen lẫn cảnh cáo nhìn từ trên cao xuống.“Tôi cho cậu 1 phút biến khỏi đây. Nếu không cho cậu biết hối hận viết thế nào.”Mặc dù không hiểu vì sao nhưng nghe đến đây người đang nằm dưới vội vã xin lỗi rời khỏi. Nghiên Bắc thấy vậy thì nhìn Thịnh Dực, chơi thân với cậu ta nhưng chưa bao giờ thấy một mặt này.“Cậu bỏ suy nghĩ đấy đi.”Nghiên Bắc tưởng Thịnh Dực cũng có hứng thú lúc đầu như bao cô gái khác nên đùa lại.“Nếu cậu chán thì nói tôi…”Lời nói tiếp hắn không thốt lên lời được nữa. Thịnh Dực ánh mắt lạnh sắc bén nhìn hắn. Áp lực vô hình từ người thừa kế 1 trong 3 tập đoàn trụ cột của nền kinh tế làm hắn toát mồ hôi.“Cậu chán sống à?”“Xin…xin lỗi”Tình cờ sao lời nói này lại đúng lúc Hoa Ảnh mới thay đồ đi đến. Cô ấy hôm qua bị chuốc thuốc, biết Thịnh Dực mỗi tối đều bơi nên tìm đến.Vừa lấy cớ vừa muốn anh biết bản thân không phải cố tình. Cô sắp nhập đoàn nửa năm nên muốn cùng anh xác định quan hệ. Nào ngờ anh đẩy cô ra, không chút do dự bỏ đi.Cả một đêm suy nghĩ không biết ý anh ấy là gì, ngủ hơi muộn bây giờ mới đến. Nào ngờ vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này.Hóa ra anh ấy đang để ý đến một người khác. Hoa Ảnh đợi một lúc chờ xem người ấy là ai.Đến khi thấy nhóm người đi đến, người từ trước đến giờ không để mắt đến điều gì đã bắt đầu thay đổi. Anh ngẩng đầu lên nhìn về một hướng, dáng ngồi bất cần đã thay đổi đứng lên hào hứng chờ đợi.Đàm Đàmđi phía sau cùng Bành Nhiễm và Cố Thần Vũ. Ba người đều chọn màu trắng để mặc. Nhất Dã và Tạ Uyên mặc màu đen.Vân Mộng Hạ VũY Cơ chọn bộ đồ bó sát màu đỏ tôn lên 3 vòng rực lửa. Y Niên dù cũng muốn lấy bộ màu đen bó sát kia nhưng ngại hình tượng nên đã lấy bộ màu hồng cam.Còn lý do vì sao không chọn màu trắng thì chính là Đàm Đàmmặc lên quá đẹp, cô không muốn lép vế đã lấy cớ bộ màu trắng đang mặc hơi khó chịu đi thay.Đàm Đàm dáng người cao, mặc đồ đua lên người càng tôn được đôi chân dài đáng mơ ước. Dù bộ đồ cô chọn không bó sát như hai người kia nhưng dáng người cân đối vẫn khoe trọn vẻ đẹp theo một cách khác.

Chương 116: Chương 116