Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1305
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng mấy chốc, một chiếc xe đã phanh gấp ngay trước cổng khách sạn.Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ, gương mặt âm trầm chậm rãi xuất hiện.Thời điểm ông ta bước đến khu vực phòng riêng, Chu Cường mặt mày lập tức trở nên hớn hở, vội vàng tiến tới nghênh đón.“Cha, cuối cùng cha cũng tới rồi! Cha nhất định phải đòi lại công bằng cho đứa con trai này của cha mới được!”Cha của Chu Cường, tên gọi Chu Chấn Nam.Cả người ông ta lúc bấy giờ nông nặc toàn mùi rượu, dường như khi nhận được tin thì đang ở nơi nào đó uống rượu cùng đối tác.Giờ phút này ông ta nhìn sang Chu Cường, sau đó quát lớn.“Ai? Là ai ở cái đất Dương Thành này dám không chừa mặt mũi cho ông đây?”Chu Cường vẫn giữ điệu bộ bình tĩnh, thoáng liếc mắt vê Bùi Nguyên Minh, thấp giọng bắt đầu kể lể.“Cha, chính là cái người kia.Bất quá thân phận đối phương dường như không phải hạng tâm thường”“Không tầm thường?”Chu Chấn Nam nhìn từ trên xuống dưới Bùi Nguyên Minh, sau khi trắng trợn đánh giá liên bật cười ha hả.“Cha của con ở cái đất Dương Thành này nhiều năm như vậy rồi, từ nhân viên bình thường đi lên đến cái chức này, trước nay chưa từng thấy qua có bất kì người nào ở độ tuổi trẻ như vậy mà đã nắm giữ được thân phận không tâm thường.Mà cho dù ở ngoài xã hội bối phận có đáng gờm đến mức nào đi chăng nữa thì trước mặt cơ quan hành chính chúng ta vẫn chỉ là đô bỏ đi mà thôi!”Nghe được những lời này, trong nháy mắt Chu Cường như được khai sáng.Từ nãy đến giờ anh ta luôn sợ hãi Bùi Nguyên Minh là nhân vật tai to mặt lớn trong cơ quan hành chính, vậy nên mới run lấy bấy như vậy.Hiện tại xác nhận đối phương không phải, dựa vào mối quan hệ lẫn quyên thế của hai cha con bọn họ, thì cân quái gì phải sợ Bùi Nguyên Minh nữa cơ chứt Hơn nữa, bọn họ còn có tiền! Cẩn trọng suy nghĩ xong xuôi, lần này Chu Cường lại nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lớn giọng phách lối nói.“Chẳng phải anh vừa điện thoại gọi người tới sao? Người đâu mất rồi hả? Tốt nhất tôi khuyên anh nên gọi người có chức vụ một chút, bằng không sợ rằng chút nữa anh phải từ nơi này bò ra ngoài đây”Chu Chấn Nam hơi thở tràn ngập mùi rượu, không chút kiêng nể quát ầm lên.“Oắt con, đúng là tôi không biết cậu từ nơi nào chui ra! Nhưng cậu có biết tôi là ai hay không hả? Tôi chính là người quản lý thứ ba ở khu đô thị mới Dương Thành này! Cậu động tới con trai tôi thì chính là động tới tôi.Hiện tại tôi muốn cậu quỳ xuống, thành khẩn xin lỗi nó”Mọi người nghe Chu Chấn Nam nói vậy, trong lòng đều vô thức căng thẳng.Một trận sóng gió ập đến chẳng chút báo trước! Tuy rằng Bùi Nguyên Minh thân phận không thấp nhưng hai cha con Chu Chấn Nam lại dám đứng trước mặt đối phương trắng trợn khiêu khích, không chút kiêng dè.Điêu này chứng tỏ Bùi Nguyên Minh- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe đã phanh gấp ngay trước cổng khách sạn.
Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ, gương mặt âm trầm chậm rãi xuất hiện.
Thời điểm ông ta bước đến khu vực phòng riêng, Chu Cường mặt mày lập tức trở nên hớn hở, vội vàng tiến tới nghênh đón.
“Cha, cuối cùng cha cũng tới rồi! Cha nhất định phải đòi lại công bằng cho đứa con trai này của cha mới được!”
Cha của Chu Cường, tên gọi Chu Chấn Nam.
Cả người ông ta lúc bấy giờ nông nặc toàn mùi rượu, dường như khi nhận được tin thì đang ở nơi nào đó uống rượu cùng đối tác.
Giờ phút này ông ta nhìn sang Chu Cường, sau đó quát lớn.
“Ai? Là ai ở cái đất Dương Thành này dám không chừa mặt mũi cho ông đây?”
Chu Cường vẫn giữ điệu bộ bình tĩnh, thoáng liếc mắt vê Bùi Nguyên Minh, thấp giọng bắt đầu kể lể.
“Cha, chính là cái người kia.
Bất quá thân phận đối phương dường như không phải hạng tâm thường”
“Không tầm thường?”
Chu Chấn Nam nhìn từ trên xuống dưới Bùi Nguyên Minh, sau khi trắng trợn đánh giá liên bật cười ha hả.
“Cha của con ở cái đất Dương Thành này nhiều năm như vậy rồi, từ nhân viên bình thường đi lên đến cái chức này, trước nay chưa từng thấy qua có bất kì người nào ở độ tuổi trẻ như vậy mà đã nắm giữ được thân phận không tâm thường.
Mà cho dù ở ngoài xã hội bối phận có đáng gờm đến mức nào đi chăng nữa thì trước mặt cơ quan hành chính chúng ta vẫn chỉ là đô bỏ đi mà thôi!”
Nghe được những lời này, trong nháy mắt Chu Cường như được khai sáng.
Từ nãy đến giờ anh ta luôn sợ hãi Bùi Nguyên Minh là nhân vật tai to mặt lớn trong cơ quan hành chính, vậy nên mới run lấy bấy như vậy.
Hiện tại xác nhận đối phương không phải, dựa vào mối quan hệ lẫn quyên thế của hai cha con bọn họ, thì cân quái gì phải sợ Bùi Nguyên Minh nữa cơ chứt Hơn nữa, bọn họ còn có tiền! Cẩn trọng suy nghĩ xong xuôi, lần này Chu Cường lại nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lớn giọng phách lối nói.
“Chẳng phải anh vừa điện thoại gọi người tới sao? Người đâu mất rồi hả? Tốt nhất tôi khuyên anh nên gọi người có chức vụ một chút, bằng không sợ rằng chút nữa anh phải từ nơi này bò ra ngoài đây”
Chu Chấn Nam hơi thở tràn ngập mùi rượu, không chút kiêng nể quát ầm lên.
“Oắt con, đúng là tôi không biết cậu từ nơi nào chui ra! Nhưng cậu có biết tôi là ai hay không hả? Tôi chính là người quản lý thứ ba ở khu đô thị mới Dương Thành này! Cậu động tới con trai tôi thì chính là động tới tôi.
Hiện tại tôi muốn cậu quỳ xuống, thành khẩn xin lỗi nó”
Mọi người nghe Chu Chấn Nam nói vậy, trong lòng đều vô thức căng thẳng.
Một trận sóng gió ập đến chẳng chút báo trước! Tuy rằng Bùi Nguyên Minh thân phận không thấp nhưng hai cha con Chu Chấn Nam lại dám đứng trước mặt đối phương trắng trợn khiêu khích, không chút kiêng dè.
Điêu này chứng tỏ Bùi Nguyên Minh
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng mấy chốc, một chiếc xe đã phanh gấp ngay trước cổng khách sạn.Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ, gương mặt âm trầm chậm rãi xuất hiện.Thời điểm ông ta bước đến khu vực phòng riêng, Chu Cường mặt mày lập tức trở nên hớn hở, vội vàng tiến tới nghênh đón.“Cha, cuối cùng cha cũng tới rồi! Cha nhất định phải đòi lại công bằng cho đứa con trai này của cha mới được!”Cha của Chu Cường, tên gọi Chu Chấn Nam.Cả người ông ta lúc bấy giờ nông nặc toàn mùi rượu, dường như khi nhận được tin thì đang ở nơi nào đó uống rượu cùng đối tác.Giờ phút này ông ta nhìn sang Chu Cường, sau đó quát lớn.“Ai? Là ai ở cái đất Dương Thành này dám không chừa mặt mũi cho ông đây?”Chu Cường vẫn giữ điệu bộ bình tĩnh, thoáng liếc mắt vê Bùi Nguyên Minh, thấp giọng bắt đầu kể lể.“Cha, chính là cái người kia.Bất quá thân phận đối phương dường như không phải hạng tâm thường”“Không tầm thường?”Chu Chấn Nam nhìn từ trên xuống dưới Bùi Nguyên Minh, sau khi trắng trợn đánh giá liên bật cười ha hả.“Cha của con ở cái đất Dương Thành này nhiều năm như vậy rồi, từ nhân viên bình thường đi lên đến cái chức này, trước nay chưa từng thấy qua có bất kì người nào ở độ tuổi trẻ như vậy mà đã nắm giữ được thân phận không tâm thường.Mà cho dù ở ngoài xã hội bối phận có đáng gờm đến mức nào đi chăng nữa thì trước mặt cơ quan hành chính chúng ta vẫn chỉ là đô bỏ đi mà thôi!”Nghe được những lời này, trong nháy mắt Chu Cường như được khai sáng.Từ nãy đến giờ anh ta luôn sợ hãi Bùi Nguyên Minh là nhân vật tai to mặt lớn trong cơ quan hành chính, vậy nên mới run lấy bấy như vậy.Hiện tại xác nhận đối phương không phải, dựa vào mối quan hệ lẫn quyên thế của hai cha con bọn họ, thì cân quái gì phải sợ Bùi Nguyên Minh nữa cơ chứt Hơn nữa, bọn họ còn có tiền! Cẩn trọng suy nghĩ xong xuôi, lần này Chu Cường lại nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lớn giọng phách lối nói.“Chẳng phải anh vừa điện thoại gọi người tới sao? Người đâu mất rồi hả? Tốt nhất tôi khuyên anh nên gọi người có chức vụ một chút, bằng không sợ rằng chút nữa anh phải từ nơi này bò ra ngoài đây”Chu Chấn Nam hơi thở tràn ngập mùi rượu, không chút kiêng nể quát ầm lên.“Oắt con, đúng là tôi không biết cậu từ nơi nào chui ra! Nhưng cậu có biết tôi là ai hay không hả? Tôi chính là người quản lý thứ ba ở khu đô thị mới Dương Thành này! Cậu động tới con trai tôi thì chính là động tới tôi.Hiện tại tôi muốn cậu quỳ xuống, thành khẩn xin lỗi nó”Mọi người nghe Chu Chấn Nam nói vậy, trong lòng đều vô thức căng thẳng.Một trận sóng gió ập đến chẳng chút báo trước! Tuy rằng Bùi Nguyên Minh thân phận không thấp nhưng hai cha con Chu Chấn Nam lại dám đứng trước mặt đối phương trắng trợn khiêu khích, không chút kiêng dè.Điêu này chứng tỏ Bùi Nguyên Minh- -----------------