Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 392: Chương 392
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Khi đó, anh chọn ở rể cho một phú bà . Bố anh phản đối, nói nếu anh đi thì ông sẽ từ mặt, từ nay coi như không hề có đứa con trai này . Anh chẳng phải đã quay lưng bỏ đi mà không chút do dự sao?"[Trời ạ, hóa ra sự thật là vậy. Chẳng phải bao năm qua anh ta không về là do bản thân anh ta lựa chọn từ bỏ gia đình , từ bỏ bố anh ta sao ?][Thực ra tôi không có ý kiến gì về chuyện làm con rể tới cửa . Rốt cuộc là thích tiền cũng chả phải là việc gì đáng xấu hổ , bản thân tôi cũng là người rất thích tiền . Nhưng đã lựa chọn thì cũng đừng hối hận , quay về nói người thân không tốt với mình .] [Đúng thế, đã cưới một người giàu có , hằng ngày ngồi không hưởng vinh hoa phú quý , không cần lo ăn mặc chi phí , còn về nhà tính toán vài căn nhà của bố . Nam nhân này thật tâm cơ .]Đọc được những bình luận này, Tô Chửng ước gì có thể chui xuống một cái lỗ để trốn.Đặc biệt, khi mọi việc bị Kỷ Dao Quang nhìn thấu, anh ta cảm thấy nhục nhã đến mức tức giận mà hét lên:"Cô hiểu gì mà nói! Nếu không phải bố tôi thiên vị, tôi làm sao phải cưới một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy chứ?""Hơn nữa, còn phải ở rể, cô có biết đó là sự nhục nhã lớn đến thế nào đối với một người đàn ông không?" "Tôi không biết." Kỷ Dao Quang lạnh nhạt đáp:"Mà tôi cũng chẳng cần phải biết .""Anh nói cuộc sống của anh là nhục nhã? Vậy sao khi anh không cần làm gì mà vẫn có thể tiêu tiền của người ta, hưởng thụ những giá trị vật chất người ta mang lại , anh không cảm thấy nhục nhã ?""Đó là tôi xứng đáng được hưởng!"Tô Chửng bị cơn tức giận nuốt chửng , không còn tâm trí ' diễn ' nhân vật người bị hại nữa, giống như mèo bị giẫm đuôi , anh ta đứng bật dậy , hướng về phía màn hình quát to :"Tôi đã hy sinh bản thân, số tiền đó là tôi xứng đáng được nhận. Hơn nữa, tôi là con trai duy nhất trong nhà, tôi cũng là con của bố tôi, tại sao tôi lại không có quyền được thừa kế ? Ông ấy dựa vào cái gì ? Bọn họ dựa vào cái gì ?""Đúng, sau khi kết hôn tôi không quay lại , không chăm sóc bố mình, nhưng chẳng phải đó là do ông ấy cố chấp không chấp nhận cuộc hôn nhân của tôi sao? Bây giờ tôi quay lại chăm sóc ông ấy, như vậy vẫn chưa đủ sao?"Tô Chửng nói một cách đầy lý lẽ, như thể toàn thế giới thấy anh ta sai là toàn thế giới sai , còn anh ta làm đều là hoàn toàn đúng .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Khi đó, anh chọn ở rể cho một phú bà . Bố anh phản đối, nói nếu anh đi thì ông sẽ từ mặt, từ nay coi như không hề có đứa con trai này . Anh chẳng phải đã quay lưng bỏ đi mà không chút do dự sao?"[Trời ạ, hóa ra sự thật là vậy. Chẳng phải bao năm qua anh ta không về là do bản thân anh ta lựa chọn từ bỏ gia đình , từ bỏ bố anh ta sao ?][Thực ra tôi không có ý kiến gì về chuyện làm con rể tới cửa . Rốt cuộc là thích tiền cũng chả phải là việc gì đáng xấu hổ , bản thân tôi cũng là người rất thích tiền . Nhưng đã lựa chọn thì cũng đừng hối hận , quay về nói người thân không tốt với mình .] [Đúng thế, đã cưới một người giàu có , hằng ngày ngồi không hưởng vinh hoa phú quý , không cần lo ăn mặc chi phí , còn về nhà tính toán vài căn nhà của bố . Nam nhân này thật tâm cơ .]Đọc được những bình luận này, Tô Chửng ước gì có thể chui xuống một cái lỗ để trốn.Đặc biệt, khi mọi việc bị Kỷ Dao Quang nhìn thấu, anh ta cảm thấy nhục nhã đến mức tức giận mà hét lên:"Cô hiểu gì mà nói! Nếu không phải bố tôi thiên vị, tôi làm sao phải cưới một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy chứ?""Hơn nữa, còn phải ở rể, cô có biết đó là sự nhục nhã lớn đến thế nào đối với một người đàn ông không?" "Tôi không biết." Kỷ Dao Quang lạnh nhạt đáp:"Mà tôi cũng chẳng cần phải biết .""Anh nói cuộc sống của anh là nhục nhã? Vậy sao khi anh không cần làm gì mà vẫn có thể tiêu tiền của người ta, hưởng thụ những giá trị vật chất người ta mang lại , anh không cảm thấy nhục nhã ?""Đó là tôi xứng đáng được hưởng!"Tô Chửng bị cơn tức giận nuốt chửng , không còn tâm trí ' diễn ' nhân vật người bị hại nữa, giống như mèo bị giẫm đuôi , anh ta đứng bật dậy , hướng về phía màn hình quát to :"Tôi đã hy sinh bản thân, số tiền đó là tôi xứng đáng được nhận. Hơn nữa, tôi là con trai duy nhất trong nhà, tôi cũng là con của bố tôi, tại sao tôi lại không có quyền được thừa kế ? Ông ấy dựa vào cái gì ? Bọn họ dựa vào cái gì ?""Đúng, sau khi kết hôn tôi không quay lại , không chăm sóc bố mình, nhưng chẳng phải đó là do ông ấy cố chấp không chấp nhận cuộc hôn nhân của tôi sao? Bây giờ tôi quay lại chăm sóc ông ấy, như vậy vẫn chưa đủ sao?"Tô Chửng nói một cách đầy lý lẽ, như thể toàn thế giới thấy anh ta sai là toàn thế giới sai , còn anh ta làm đều là hoàn toàn đúng .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Khi đó, anh chọn ở rể cho một phú bà . Bố anh phản đối, nói nếu anh đi thì ông sẽ từ mặt, từ nay coi như không hề có đứa con trai này . Anh chẳng phải đã quay lưng bỏ đi mà không chút do dự sao?"[Trời ạ, hóa ra sự thật là vậy. Chẳng phải bao năm qua anh ta không về là do bản thân anh ta lựa chọn từ bỏ gia đình , từ bỏ bố anh ta sao ?][Thực ra tôi không có ý kiến gì về chuyện làm con rể tới cửa . Rốt cuộc là thích tiền cũng chả phải là việc gì đáng xấu hổ , bản thân tôi cũng là người rất thích tiền . Nhưng đã lựa chọn thì cũng đừng hối hận , quay về nói người thân không tốt với mình .] [Đúng thế, đã cưới một người giàu có , hằng ngày ngồi không hưởng vinh hoa phú quý , không cần lo ăn mặc chi phí , còn về nhà tính toán vài căn nhà của bố . Nam nhân này thật tâm cơ .]Đọc được những bình luận này, Tô Chửng ước gì có thể chui xuống một cái lỗ để trốn.Đặc biệt, khi mọi việc bị Kỷ Dao Quang nhìn thấu, anh ta cảm thấy nhục nhã đến mức tức giận mà hét lên:"Cô hiểu gì mà nói! Nếu không phải bố tôi thiên vị, tôi làm sao phải cưới một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy chứ?""Hơn nữa, còn phải ở rể, cô có biết đó là sự nhục nhã lớn đến thế nào đối với một người đàn ông không?" "Tôi không biết." Kỷ Dao Quang lạnh nhạt đáp:"Mà tôi cũng chẳng cần phải biết .""Anh nói cuộc sống của anh là nhục nhã? Vậy sao khi anh không cần làm gì mà vẫn có thể tiêu tiền của người ta, hưởng thụ những giá trị vật chất người ta mang lại , anh không cảm thấy nhục nhã ?""Đó là tôi xứng đáng được hưởng!"Tô Chửng bị cơn tức giận nuốt chửng , không còn tâm trí ' diễn ' nhân vật người bị hại nữa, giống như mèo bị giẫm đuôi , anh ta đứng bật dậy , hướng về phía màn hình quát to :"Tôi đã hy sinh bản thân, số tiền đó là tôi xứng đáng được nhận. Hơn nữa, tôi là con trai duy nhất trong nhà, tôi cũng là con của bố tôi, tại sao tôi lại không có quyền được thừa kế ? Ông ấy dựa vào cái gì ? Bọn họ dựa vào cái gì ?""Đúng, sau khi kết hôn tôi không quay lại , không chăm sóc bố mình, nhưng chẳng phải đó là do ông ấy cố chấp không chấp nhận cuộc hôn nhân của tôi sao? Bây giờ tôi quay lại chăm sóc ông ấy, như vậy vẫn chưa đủ sao?"Tô Chửng nói một cách đầy lý lẽ, như thể toàn thế giới thấy anh ta sai là toàn thế giới sai , còn anh ta làm đều là hoàn toàn đúng .