Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 141: Chương 141

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Bà Tô đến bây giờ vẫn còn oán trách bố mẹ mình. Ngày xưa họ khinh thường anh trai đi lính, ở nhà bắt nạt chị dâu và cháu trai, cắt xén tiền trợ cấp gửi về, làm đủ thứ chuyện không hay dẫn đến mất cả tình cảm anh em, gần như hai bên đã từ mặt không qua lại nữa.Đến thời bà Tô Kiều thì mối quan hệ mới được xoa dịu một chút, nhưng cũng không phải khá thân thiết.Nên nếu bảo bà đến gặp bác trai hay anh trai xin giúp đỡ thì cho 10 lá gan cũng không dám, đành đi nhờ cậy chị họ.Không phải vì bố mẹ bà không có tầm nhìn thấy lợi trước mắt, bây giờ bà không đến nỗi không có tiếng nói trong vòng danh môn ở Bắc Kinh như vậy.Cũng may bà vẫn còn hay lui tới thăm hỏi chị họ thường xuyên. Dù sao quyền thế nhà bác trai cũng đủ để bà thẳng lưng ở vòng ngoài.Bà còn đang muốn nhờ chị họ làm mai Y Niên một người trong quân đội hoặc chính trị, bây giờ thì thất bại rồi. Đành chờ con trai tốt nghiệp, thời gian qua đi chuyện cũng nguội rồi tính tiếp.Đình Lãm nhìn vợ đang bị cầm tay năn nỉ khóc lóc cầu xin, ông vốn không thích cô em họ vợ này, nhưng người ta đến nhà cũng không thể đuổi ra.Bà Tô Hạ dù không vui vì hành động của cháu gái, nhưng nhìn đứa nhỏ hiện tại chỉ biết im lặng rơi lệ. Lại nhớ mỗi dịp lễ tết hai mẹ con họ thường xuyên tặng đồ đến, chứng tỏ vẫn còn nhớ đến mình.Bà thở dài đồng ý đi hỏi giúp. Dù sao cũng không thể để cháu gái duy nhất vào tù, nếu vậy thì coi như một đời bị hủy, thế gia nào còn chịu cưới người vợ từng bị tiền án nữa.Hai mẹ con nghe lời đáp ứng cảm ơn rối rít ra về. Ông Đình không đồng ý nhìn vợ đang nói tài xế chuẩn bị xe.Vân Mộng Hạ Vũ“Anh nói em ít quản đến chuyện của họ đi. Rõ ràng con bé làm sai, lẽ ra phải chịu trừng phạt là đúng.”Bà biết chồng mình sẽ không đến gặp ba vì chuyện của Tô Kiều, không cần hỏi ông có về cùng không.“Em hiểu nhưng biết đâu có thể nói chuyện được với họ thì sao. Thôi em về nhà một chuyến, tối không cần phần cơm em.”Ông Đình nghĩ trong lòng nếu đàm phán được thì mẹ con họ còn cần nhờ vả vợ mình sao. Rõ ràng đã bị người ta từ chối, hết cách nên muốn dùng quyền thế ép người ta chấp nhận.Lại nhớ cha vợ trong quân đội uy nghiêm, khả năng giúp đỡ gần như là không. Nếu có mẹ vợ bên cạnh may ra còn có thể xoay chuyển tình hình.Cũng may bà Tô Hạ đến đúng lúc Tô lão phu nhân đi chùa trở lại. Vừa về đến đại viện chính phủ đã gặp hai cụ đang ngồi đọc sách đánh cờ. Bà chào hỏi sau đó đến bên cạnh mẹ ngồi, dù sao bà ấy cũng sợ bố mình.Tô Chấn ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc một mình chơi cờ. Nghe hết câu chuyện cũng không lên tiếng. Giống như không nghe thấy gì, hoàn toàn là dáng vẻ không liên quan đến mình.Bà Tô thấy con gái giật nhẹ góc áo mình. Quay sang nhìn chồng nhỏ giọng nói.“Ông thấy thế nào, dù sao cũng là con cháu trong nhà.”

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Bà Tô đến bây giờ vẫn còn oán trách bố mẹ mình. Ngày xưa họ khinh thường anh trai đi lính, ở nhà bắt nạt chị dâu và cháu trai, cắt xén tiền trợ cấp gửi về, làm đủ thứ chuyện không hay dẫn đến mất cả tình cảm anh em, gần như hai bên đã từ mặt không qua lại nữa.Đến thời bà Tô Kiều thì mối quan hệ mới được xoa dịu một chút, nhưng cũng không phải khá thân thiết.Nên nếu bảo bà đến gặp bác trai hay anh trai xin giúp đỡ thì cho 10 lá gan cũng không dám, đành đi nhờ cậy chị họ.Không phải vì bố mẹ bà không có tầm nhìn thấy lợi trước mắt, bây giờ bà không đến nỗi không có tiếng nói trong vòng danh môn ở Bắc Kinh như vậy.Cũng may bà vẫn còn hay lui tới thăm hỏi chị họ thường xuyên. Dù sao quyền thế nhà bác trai cũng đủ để bà thẳng lưng ở vòng ngoài.Bà còn đang muốn nhờ chị họ làm mai Y Niên một người trong quân đội hoặc chính trị, bây giờ thì thất bại rồi. Đành chờ con trai tốt nghiệp, thời gian qua đi chuyện cũng nguội rồi tính tiếp.Đình Lãm nhìn vợ đang bị cầm tay năn nỉ khóc lóc cầu xin, ông vốn không thích cô em họ vợ này, nhưng người ta đến nhà cũng không thể đuổi ra.Bà Tô Hạ dù không vui vì hành động của cháu gái, nhưng nhìn đứa nhỏ hiện tại chỉ biết im lặng rơi lệ. Lại nhớ mỗi dịp lễ tết hai mẹ con họ thường xuyên tặng đồ đến, chứng tỏ vẫn còn nhớ đến mình.Bà thở dài đồng ý đi hỏi giúp. Dù sao cũng không thể để cháu gái duy nhất vào tù, nếu vậy thì coi như một đời bị hủy, thế gia nào còn chịu cưới người vợ từng bị tiền án nữa.Hai mẹ con nghe lời đáp ứng cảm ơn rối rít ra về. Ông Đình không đồng ý nhìn vợ đang nói tài xế chuẩn bị xe.Vân Mộng Hạ Vũ“Anh nói em ít quản đến chuyện của họ đi. Rõ ràng con bé làm sai, lẽ ra phải chịu trừng phạt là đúng.”Bà biết chồng mình sẽ không đến gặp ba vì chuyện của Tô Kiều, không cần hỏi ông có về cùng không.“Em hiểu nhưng biết đâu có thể nói chuyện được với họ thì sao. Thôi em về nhà một chuyến, tối không cần phần cơm em.”Ông Đình nghĩ trong lòng nếu đàm phán được thì mẹ con họ còn cần nhờ vả vợ mình sao. Rõ ràng đã bị người ta từ chối, hết cách nên muốn dùng quyền thế ép người ta chấp nhận.Lại nhớ cha vợ trong quân đội uy nghiêm, khả năng giúp đỡ gần như là không. Nếu có mẹ vợ bên cạnh may ra còn có thể xoay chuyển tình hình.Cũng may bà Tô Hạ đến đúng lúc Tô lão phu nhân đi chùa trở lại. Vừa về đến đại viện chính phủ đã gặp hai cụ đang ngồi đọc sách đánh cờ. Bà chào hỏi sau đó đến bên cạnh mẹ ngồi, dù sao bà ấy cũng sợ bố mình.Tô Chấn ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc một mình chơi cờ. Nghe hết câu chuyện cũng không lên tiếng. Giống như không nghe thấy gì, hoàn toàn là dáng vẻ không liên quan đến mình.Bà Tô thấy con gái giật nhẹ góc áo mình. Quay sang nhìn chồng nhỏ giọng nói.“Ông thấy thế nào, dù sao cũng là con cháu trong nhà.”

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Bà Tô đến bây giờ vẫn còn oán trách bố mẹ mình. Ngày xưa họ khinh thường anh trai đi lính, ở nhà bắt nạt chị dâu và cháu trai, cắt xén tiền trợ cấp gửi về, làm đủ thứ chuyện không hay dẫn đến mất cả tình cảm anh em, gần như hai bên đã từ mặt không qua lại nữa.Đến thời bà Tô Kiều thì mối quan hệ mới được xoa dịu một chút, nhưng cũng không phải khá thân thiết.Nên nếu bảo bà đến gặp bác trai hay anh trai xin giúp đỡ thì cho 10 lá gan cũng không dám, đành đi nhờ cậy chị họ.Không phải vì bố mẹ bà không có tầm nhìn thấy lợi trước mắt, bây giờ bà không đến nỗi không có tiếng nói trong vòng danh môn ở Bắc Kinh như vậy.Cũng may bà vẫn còn hay lui tới thăm hỏi chị họ thường xuyên. Dù sao quyền thế nhà bác trai cũng đủ để bà thẳng lưng ở vòng ngoài.Bà còn đang muốn nhờ chị họ làm mai Y Niên một người trong quân đội hoặc chính trị, bây giờ thì thất bại rồi. Đành chờ con trai tốt nghiệp, thời gian qua đi chuyện cũng nguội rồi tính tiếp.Đình Lãm nhìn vợ đang bị cầm tay năn nỉ khóc lóc cầu xin, ông vốn không thích cô em họ vợ này, nhưng người ta đến nhà cũng không thể đuổi ra.Bà Tô Hạ dù không vui vì hành động của cháu gái, nhưng nhìn đứa nhỏ hiện tại chỉ biết im lặng rơi lệ. Lại nhớ mỗi dịp lễ tết hai mẹ con họ thường xuyên tặng đồ đến, chứng tỏ vẫn còn nhớ đến mình.Bà thở dài đồng ý đi hỏi giúp. Dù sao cũng không thể để cháu gái duy nhất vào tù, nếu vậy thì coi như một đời bị hủy, thế gia nào còn chịu cưới người vợ từng bị tiền án nữa.Hai mẹ con nghe lời đáp ứng cảm ơn rối rít ra về. Ông Đình không đồng ý nhìn vợ đang nói tài xế chuẩn bị xe.Vân Mộng Hạ Vũ“Anh nói em ít quản đến chuyện của họ đi. Rõ ràng con bé làm sai, lẽ ra phải chịu trừng phạt là đúng.”Bà biết chồng mình sẽ không đến gặp ba vì chuyện của Tô Kiều, không cần hỏi ông có về cùng không.“Em hiểu nhưng biết đâu có thể nói chuyện được với họ thì sao. Thôi em về nhà một chuyến, tối không cần phần cơm em.”Ông Đình nghĩ trong lòng nếu đàm phán được thì mẹ con họ còn cần nhờ vả vợ mình sao. Rõ ràng đã bị người ta từ chối, hết cách nên muốn dùng quyền thế ép người ta chấp nhận.Lại nhớ cha vợ trong quân đội uy nghiêm, khả năng giúp đỡ gần như là không. Nếu có mẹ vợ bên cạnh may ra còn có thể xoay chuyển tình hình.Cũng may bà Tô Hạ đến đúng lúc Tô lão phu nhân đi chùa trở lại. Vừa về đến đại viện chính phủ đã gặp hai cụ đang ngồi đọc sách đánh cờ. Bà chào hỏi sau đó đến bên cạnh mẹ ngồi, dù sao bà ấy cũng sợ bố mình.Tô Chấn ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc một mình chơi cờ. Nghe hết câu chuyện cũng không lên tiếng. Giống như không nghe thấy gì, hoàn toàn là dáng vẻ không liên quan đến mình.Bà Tô thấy con gái giật nhẹ góc áo mình. Quay sang nhìn chồng nhỏ giọng nói.“Ông thấy thế nào, dù sao cũng là con cháu trong nhà.”

Chương 141: Chương 141