Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1316
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người nhà Nạp Lan thấy một màn này, trong lòng mỗi người đều có lửa giận giận mà không dám nói gì, nước mắt khuất nhục chảy xuống. Nhưng, bọn họ có thể làm gì được với một màn trước mắt này đây? Phản kháng sao? Kết quả phản kháng chỉ có một con đường chết. Nhà Nạp Lan dẫu sao cũng chỉ là một dòng họ sưu tập đồ cổ.Nếu như trên thương trường, cho dù là đối phương có khí thế thế nào, bọn họ cũng còn có cách chống đỡ. Nhưng đối mặt với dòng họ ưu việt như nhà họ Thanh ở nước Mỹ, bọn họ cơ bản không có cách nào đối phó. Cuối cùng, mọi người nhà Nạp Lan bị đuổi ra khỏi cửa, từng người một đứng ở ngoài cửa lớn, cả người run rẩy. Khuôn mặt già nua của Nạp Lan Hoàng Chi nước mắt dàn dụa, một lát sau gắng gượng khôi phục bình tĩnh, nói: “Mau, thừa dịp Lan còn chưa bị tên khốn kia làm nhục, mau đi tìm Bùi Nguyên Minh, chỉ có anh ta mới có thể giúp chúng ta!" Hy vọng duy nhất của nhà Nạp Lan giờ phút này, chỉ có Bùi Nguyên Minh mà thôi. Ở trong lòng ông ta, chỉ có Bùi Nguyên Minh mới có thể đối kháng cùng nhà họ Thanh ở nước Mỹ. Dẫu sao Nạp Lan Hoàng Chỉ có nghe tin đồn, Thanh Tam Gia là do Bùi Nguyên Minh giết chết. Nhưng ngay lúc này, Chân Ngọc Thụ ởđi ra. "Muốn tìm Bùi Nguyên Minh tới cứu nguy à? Rất tốt.Không sao cả, lần này cậu Thanh Bảo Tuấn cùng anh Lâm Đường Hải chính là tới để xử lý anh ta.Nếu các người muốn đi tìm người, tốt nhất nhanh cái chân lên một chút.Nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu!" "Nhưng có điều, muốn rời khỏi đây, không thể đứng mà đi được, chỉ có thể bò ra ngoài mà thôi!" Đang lúc nói chuyện, Chân Ngọc Thụ vỗ tay một cái, chỉ thấy đến một đám hộ vệ của nhà họ Chân ở thủ đô đi ra, thân sắc lạnh như băng nhìn chäm chằm đám người Nạp Lan Hoàng Chi. "Nhà họ Chân ở thủ đô kia!" Nạp Lan Hoàng Chi căn răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể "phịch" một tiếng quỳ xuống, mang biểu tình khuất nhục chậm rãi bò đi ra ngoài. Chỉ cần có thể còn sống, thì cái gì cũng không quan trọng bằng. Mà đồng thời đối kháng với Thanh gia ở nước Mỹ hay nhà họ Chân ở thủ đỏ, nhà Nạp Lan nào có khả năng đó. Kết quả cho phản kháng của bọn họ, chính là diệt tộc! Đến sau khi đoàn người Nạp Lan Hoàng Chi bò rời đi rồi, trên mặt Chân Ngọc Thụ lộ ra một nụ cười quỷ dị. Thanh Bảo Tuấn ra tay với Nạp Nhã Lan, về điểm này anh ta rất hài lòng.Nhưng dưới con mắt của anh ta, thế này vẫn chưa đủ. Anh ta cân phải thêm vào đám lửa đang cháy thịnh này một ít củi nữa mới được!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nhà Nạp Lan thấy một màn này, trong lòng mỗi người đều có lửa giận giận mà không dám nói gì, nước mắt khuất nhục chảy xuống. Nhưng, bọn họ có thể làm gì được với một màn trước mắt này đây? Phản kháng sao? Kết quả phản kháng chỉ có một con đường chết. Nhà Nạp Lan dẫu sao cũng chỉ là một dòng họ sưu tập đồ cổ.
Nếu như trên thương trường, cho dù là đối phương có khí thế thế nào, bọn họ cũng còn có cách chống đỡ. Nhưng đối mặt với dòng họ ưu việt như nhà họ Thanh ở nước Mỹ, bọn họ cơ bản không có cách nào đối phó. Cuối cùng, mọi người nhà Nạp Lan bị đuổi ra khỏi cửa, từng người một đứng ở ngoài cửa lớn, cả người run rẩy. Khuôn mặt già nua của Nạp Lan Hoàng Chi nước mắt dàn dụa, một lát sau gắng gượng khôi phục bình tĩnh, nói: “Mau, thừa dịp Lan còn chưa bị tên khốn kia làm nhục, mau đi tìm Bùi Nguyên Minh, chỉ có anh ta mới có thể giúp chúng ta!" Hy vọng duy nhất của nhà Nạp Lan giờ phút này, chỉ có Bùi Nguyên Minh mà thôi. Ở trong lòng ông ta, chỉ có Bùi Nguyên Minh mới có thể đối kháng cùng nhà họ Thanh ở nước Mỹ. Dẫu sao Nạp Lan Hoàng Chỉ có nghe tin đồn, Thanh Tam Gia là do Bùi Nguyên Minh giết chết. Nhưng ngay lúc này, Chân Ngọc Thụ ởđi ra. "Muốn tìm Bùi Nguyên Minh tới cứu nguy à? Rất tốt.
Không sao cả, lần này cậu Thanh Bảo Tuấn cùng anh Lâm Đường Hải chính là tới để xử lý anh ta.
Nếu các người muốn đi tìm người, tốt nhất nhanh cái chân lên một chút.
Nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu!" "Nhưng có điều, muốn rời khỏi đây, không thể đứng mà đi được, chỉ có thể bò ra ngoài mà thôi!" Đang lúc nói chuyện, Chân Ngọc Thụ vỗ tay một cái, chỉ thấy đến một đám hộ vệ của nhà họ Chân ở thủ đô đi ra, thân sắc lạnh như băng nhìn chäm chằm đám người Nạp Lan Hoàng Chi. "Nhà họ Chân ở thủ đô kia!" Nạp Lan Hoàng Chi căn răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể "phịch" một tiếng quỳ xuống, mang biểu tình khuất nhục chậm rãi bò đi ra ngoài. Chỉ cần có thể còn sống, thì cái gì cũng không quan trọng bằng. Mà đồng thời đối kháng với Thanh gia ở nước Mỹ hay nhà họ Chân ở thủ đỏ, nhà Nạp Lan nào có khả năng đó. Kết quả cho phản kháng của bọn họ, chính là diệt tộc! Đến sau khi đoàn người Nạp Lan Hoàng Chi bò rời đi rồi, trên mặt Chân Ngọc Thụ lộ ra một nụ cười quỷ dị. Thanh Bảo Tuấn ra tay với Nạp Nhã Lan, về điểm này anh ta rất hài lòng.
Nhưng dưới con mắt của anh ta, thế này vẫn chưa đủ. Anh ta cân phải thêm vào đám lửa đang cháy thịnh này một ít củi nữa mới được!
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người nhà Nạp Lan thấy một màn này, trong lòng mỗi người đều có lửa giận giận mà không dám nói gì, nước mắt khuất nhục chảy xuống. Nhưng, bọn họ có thể làm gì được với một màn trước mắt này đây? Phản kháng sao? Kết quả phản kháng chỉ có một con đường chết. Nhà Nạp Lan dẫu sao cũng chỉ là một dòng họ sưu tập đồ cổ.Nếu như trên thương trường, cho dù là đối phương có khí thế thế nào, bọn họ cũng còn có cách chống đỡ. Nhưng đối mặt với dòng họ ưu việt như nhà họ Thanh ở nước Mỹ, bọn họ cơ bản không có cách nào đối phó. Cuối cùng, mọi người nhà Nạp Lan bị đuổi ra khỏi cửa, từng người một đứng ở ngoài cửa lớn, cả người run rẩy. Khuôn mặt già nua của Nạp Lan Hoàng Chi nước mắt dàn dụa, một lát sau gắng gượng khôi phục bình tĩnh, nói: “Mau, thừa dịp Lan còn chưa bị tên khốn kia làm nhục, mau đi tìm Bùi Nguyên Minh, chỉ có anh ta mới có thể giúp chúng ta!" Hy vọng duy nhất của nhà Nạp Lan giờ phút này, chỉ có Bùi Nguyên Minh mà thôi. Ở trong lòng ông ta, chỉ có Bùi Nguyên Minh mới có thể đối kháng cùng nhà họ Thanh ở nước Mỹ. Dẫu sao Nạp Lan Hoàng Chỉ có nghe tin đồn, Thanh Tam Gia là do Bùi Nguyên Minh giết chết. Nhưng ngay lúc này, Chân Ngọc Thụ ởđi ra. "Muốn tìm Bùi Nguyên Minh tới cứu nguy à? Rất tốt.Không sao cả, lần này cậu Thanh Bảo Tuấn cùng anh Lâm Đường Hải chính là tới để xử lý anh ta.Nếu các người muốn đi tìm người, tốt nhất nhanh cái chân lên một chút.Nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu!" "Nhưng có điều, muốn rời khỏi đây, không thể đứng mà đi được, chỉ có thể bò ra ngoài mà thôi!" Đang lúc nói chuyện, Chân Ngọc Thụ vỗ tay một cái, chỉ thấy đến một đám hộ vệ của nhà họ Chân ở thủ đô đi ra, thân sắc lạnh như băng nhìn chäm chằm đám người Nạp Lan Hoàng Chi. "Nhà họ Chân ở thủ đô kia!" Nạp Lan Hoàng Chi căn răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể "phịch" một tiếng quỳ xuống, mang biểu tình khuất nhục chậm rãi bò đi ra ngoài. Chỉ cần có thể còn sống, thì cái gì cũng không quan trọng bằng. Mà đồng thời đối kháng với Thanh gia ở nước Mỹ hay nhà họ Chân ở thủ đỏ, nhà Nạp Lan nào có khả năng đó. Kết quả cho phản kháng của bọn họ, chính là diệt tộc! Đến sau khi đoàn người Nạp Lan Hoàng Chi bò rời đi rồi, trên mặt Chân Ngọc Thụ lộ ra một nụ cười quỷ dị. Thanh Bảo Tuấn ra tay với Nạp Nhã Lan, về điểm này anh ta rất hài lòng.Nhưng dưới con mắt của anh ta, thế này vẫn chưa đủ. Anh ta cân phải thêm vào đám lửa đang cháy thịnh này một ít củi nữa mới được!