Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 151: Chương 151
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Tô lão vừa vào đã thấy hộp quà đầy bàn, ông không cảm xúc ngồi xuống. Họ chào hỏi cũng chỉ gật đầu. Biết mục đích của hai người nên ông nói luôn.“Bên kia sẽ liên lạc lại trong hôm nay. Nhưng Y Niên đã đến xin lỗi cô gái đó chưa?”Y Niên bị người ông nghiêm nghị nhìn có chút sợ hãi, miệng mím chặt không dám nói lung tung.Dù sao vì làm trong quân đội nên khí chất Trung tướng Tô thâm trầm uy nghiêm khiến người đối diện kiêng dè sợ sệt. Bà Tô Kiều ngồi bên thấy vậy nói giúp.“Ngày mai cháu và con bé sẽ trực tiếp đến gặp cô ấy. Mấy ngày vừa rồi có hơi bận một chút ạ.”Mẹ con bà Tô ngồi nói chuyện thêm một tí, có hai người đàn ông kiệm lời lạnh nhạt ngồi đây cũng không muốn ở lại, đang tính chuẩn bị về đợi kết quả thì tiếng chuông điện thoại reo. Quản gia cầm đến nói muốn gặp lão gia.Mẹ con Tô Kiều nghe vậy nhìn nhau ngồi xuống. Dù chưa cần nghe kết quả nhưng trong lòng đều chắc chắn chuyện đã được giải quyết.Với quyền thế chức vụ trung tướng của bác và thượng tướng của anh trai thì chuyện này quá đơn giản.Vân Mộng Hạ VũTô lão gia từ lúc nhận máy chỉ im lặng nghe không nói gì. Thỉnh thoảng chỉ đáp “vâng, tôi hiểu”. Lúc kết thúc điện thoại nói “vâng cảm ơn cậu.” rồi cúp máy.Tô Kiều đột nhiên bị bác trai lạnh lùng nhìn cảm thấy sợ hãi rùng mình. Có chuyện gì vậy. Y Niên sớm bị dọa chỉ dám cúi đầu.“Tô Kiều rốt cuộc con gái cô đã đụng vào ai vậy. Cô có biết người vừa gọi điện đến là ai không, chính là tham mưu trưởng bộ tham mưu liên hợp – ủy viên bộ chính trị – Trần Vệ Đông. So về cấp bậc người ta đang hơn tôi cả 2 bậc đấy.”Lời Trung tướng Tô vừa nói ra làm không khí lặng ngắt như tờ. Áp lực đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe được.Hứa Mẫn Anh không tin được nhìn về phía mẹ con Tô Kiều. Hai người ngu ngốc này mang rắc rối lớn đến nhà họ Tô rồi.Tô Kiều nghe xong sống lưng lạnh toát, đầu như có búa đập vào.Y Niên tay dưới bàn run không kiểm soát được. Lòng c.h.ế.t lặng sợ hãi hoảng loạn.“Lúc đầu tôi đã nghi ngờ rồi, đơn kiện từ văn phòng luật chính phủ thì chắc chắn phải có gì đó đặc biệt. May mà tôi chỉ hỏi thăm chưa có ý nhờ vả, nếu không bên chính trị chắc chắn nghi ngờ chức vụ quân đội của tôi mà tiến hành kiểm tra.”“Tô Kiều trong năm nay tôi đúng lúc xét duyệt lên Thượng tướng. Nếu chỉ vì chuyện của cô mà tôi bị loại thì từ nay đừng tới nữa, tôi xem như không có đứa cháu gái là cô. Quà thì hai mẹ con cô mang về hết đi. Làm sai thì phải chịu sự trừng phạt.”Mẹ con Tô Kiều xám mặt ra về, người giúp việc cầm theo đồ ra xe cho họ. Lúc chỉ còn hai người thì Tô Kiều không nhịn được tát Y Niên một cái, giận dữ trừng mắt gằn giọng nói.“Y Niên cô là một đứa ngu xuẩn. Tôi đã nói làm gì cũng phải xem xuất thân người ta. Giờ thì hay rồi, tương lai của em trai cô cũng bị hủy trong tay cô luôn rồi, cô hài lòng chưa. Biết thế này tôi đã không đồng ý cho cô vào showbiz. Xem những gì cô đã làm đi.”
Tô lão vừa vào đã thấy hộp quà đầy bàn, ông không cảm xúc ngồi xuống. Họ chào hỏi cũng chỉ gật đầu. Biết mục đích của hai người nên ông nói luôn.
“Bên kia sẽ liên lạc lại trong hôm nay. Nhưng Y Niên đã đến xin lỗi cô gái đó chưa?”
Y Niên bị người ông nghiêm nghị nhìn có chút sợ hãi, miệng mím chặt không dám nói lung tung.
Dù sao vì làm trong quân đội nên khí chất Trung tướng Tô thâm trầm uy nghiêm khiến người đối diện kiêng dè sợ sệt. Bà Tô Kiều ngồi bên thấy vậy nói giúp.
“Ngày mai cháu và con bé sẽ trực tiếp đến gặp cô ấy. Mấy ngày vừa rồi có hơi bận một chút ạ.”
Mẹ con bà Tô ngồi nói chuyện thêm một tí, có hai người đàn ông kiệm lời lạnh nhạt ngồi đây cũng không muốn ở lại, đang tính chuẩn bị về đợi kết quả thì tiếng chuông điện thoại reo. Quản gia cầm đến nói muốn gặp lão gia.
Mẹ con Tô Kiều nghe vậy nhìn nhau ngồi xuống. Dù chưa cần nghe kết quả nhưng trong lòng đều chắc chắn chuyện đã được giải quyết.
Với quyền thế chức vụ trung tướng của bác và thượng tướng của anh trai thì chuyện này quá đơn giản.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô lão gia từ lúc nhận máy chỉ im lặng nghe không nói gì. Thỉnh thoảng chỉ đáp “vâng, tôi hiểu”. Lúc kết thúc điện thoại nói “vâng cảm ơn cậu.” rồi cúp máy.
Tô Kiều đột nhiên bị bác trai lạnh lùng nhìn cảm thấy sợ hãi rùng mình. Có chuyện gì vậy. Y Niên sớm bị dọa chỉ dám cúi đầu.
“Tô Kiều rốt cuộc con gái cô đã đụng vào ai vậy. Cô có biết người vừa gọi điện đến là ai không, chính là tham mưu trưởng bộ tham mưu liên hợp – ủy viên bộ chính trị – Trần Vệ Đông. So về cấp bậc người ta đang hơn tôi cả 2 bậc đấy.”
Lời Trung tướng Tô vừa nói ra làm không khí lặng ngắt như tờ. Áp lực đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe được.
Hứa Mẫn Anh không tin được nhìn về phía mẹ con Tô Kiều. Hai người ngu ngốc này mang rắc rối lớn đến nhà họ Tô rồi.
Tô Kiều nghe xong sống lưng lạnh toát, đầu như có búa đập vào.
Y Niên tay dưới bàn run không kiểm soát được. Lòng c.h.ế.t lặng sợ hãi hoảng loạn.
“Lúc đầu tôi đã nghi ngờ rồi, đơn kiện từ văn phòng luật chính phủ thì chắc chắn phải có gì đó đặc biệt. May mà tôi chỉ hỏi thăm chưa có ý nhờ vả, nếu không bên chính trị chắc chắn nghi ngờ chức vụ quân đội của tôi mà tiến hành kiểm tra.”
“Tô Kiều trong năm nay tôi đúng lúc xét duyệt lên Thượng tướng. Nếu chỉ vì chuyện của cô mà tôi bị loại thì từ nay đừng tới nữa, tôi xem như không có đứa cháu gái là cô. Quà thì hai mẹ con cô mang về hết đi. Làm sai thì phải chịu sự trừng phạt.”
Mẹ con Tô Kiều xám mặt ra về, người giúp việc cầm theo đồ ra xe cho họ. Lúc chỉ còn hai người thì Tô Kiều không nhịn được tát Y Niên một cái, giận dữ trừng mắt gằn giọng nói.
“Y Niên cô là một đứa ngu xuẩn. Tôi đã nói làm gì cũng phải xem xuất thân người ta. Giờ thì hay rồi, tương lai của em trai cô cũng bị hủy trong tay cô luôn rồi, cô hài lòng chưa. Biết thế này tôi đã không đồng ý cho cô vào showbiz. Xem những gì cô đã làm đi.”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Tô lão vừa vào đã thấy hộp quà đầy bàn, ông không cảm xúc ngồi xuống. Họ chào hỏi cũng chỉ gật đầu. Biết mục đích của hai người nên ông nói luôn.“Bên kia sẽ liên lạc lại trong hôm nay. Nhưng Y Niên đã đến xin lỗi cô gái đó chưa?”Y Niên bị người ông nghiêm nghị nhìn có chút sợ hãi, miệng mím chặt không dám nói lung tung.Dù sao vì làm trong quân đội nên khí chất Trung tướng Tô thâm trầm uy nghiêm khiến người đối diện kiêng dè sợ sệt. Bà Tô Kiều ngồi bên thấy vậy nói giúp.“Ngày mai cháu và con bé sẽ trực tiếp đến gặp cô ấy. Mấy ngày vừa rồi có hơi bận một chút ạ.”Mẹ con bà Tô ngồi nói chuyện thêm một tí, có hai người đàn ông kiệm lời lạnh nhạt ngồi đây cũng không muốn ở lại, đang tính chuẩn bị về đợi kết quả thì tiếng chuông điện thoại reo. Quản gia cầm đến nói muốn gặp lão gia.Mẹ con Tô Kiều nghe vậy nhìn nhau ngồi xuống. Dù chưa cần nghe kết quả nhưng trong lòng đều chắc chắn chuyện đã được giải quyết.Với quyền thế chức vụ trung tướng của bác và thượng tướng của anh trai thì chuyện này quá đơn giản.Vân Mộng Hạ VũTô lão gia từ lúc nhận máy chỉ im lặng nghe không nói gì. Thỉnh thoảng chỉ đáp “vâng, tôi hiểu”. Lúc kết thúc điện thoại nói “vâng cảm ơn cậu.” rồi cúp máy.Tô Kiều đột nhiên bị bác trai lạnh lùng nhìn cảm thấy sợ hãi rùng mình. Có chuyện gì vậy. Y Niên sớm bị dọa chỉ dám cúi đầu.“Tô Kiều rốt cuộc con gái cô đã đụng vào ai vậy. Cô có biết người vừa gọi điện đến là ai không, chính là tham mưu trưởng bộ tham mưu liên hợp – ủy viên bộ chính trị – Trần Vệ Đông. So về cấp bậc người ta đang hơn tôi cả 2 bậc đấy.”Lời Trung tướng Tô vừa nói ra làm không khí lặng ngắt như tờ. Áp lực đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe được.Hứa Mẫn Anh không tin được nhìn về phía mẹ con Tô Kiều. Hai người ngu ngốc này mang rắc rối lớn đến nhà họ Tô rồi.Tô Kiều nghe xong sống lưng lạnh toát, đầu như có búa đập vào.Y Niên tay dưới bàn run không kiểm soát được. Lòng c.h.ế.t lặng sợ hãi hoảng loạn.“Lúc đầu tôi đã nghi ngờ rồi, đơn kiện từ văn phòng luật chính phủ thì chắc chắn phải có gì đó đặc biệt. May mà tôi chỉ hỏi thăm chưa có ý nhờ vả, nếu không bên chính trị chắc chắn nghi ngờ chức vụ quân đội của tôi mà tiến hành kiểm tra.”“Tô Kiều trong năm nay tôi đúng lúc xét duyệt lên Thượng tướng. Nếu chỉ vì chuyện của cô mà tôi bị loại thì từ nay đừng tới nữa, tôi xem như không có đứa cháu gái là cô. Quà thì hai mẹ con cô mang về hết đi. Làm sai thì phải chịu sự trừng phạt.”Mẹ con Tô Kiều xám mặt ra về, người giúp việc cầm theo đồ ra xe cho họ. Lúc chỉ còn hai người thì Tô Kiều không nhịn được tát Y Niên một cái, giận dữ trừng mắt gằn giọng nói.“Y Niên cô là một đứa ngu xuẩn. Tôi đã nói làm gì cũng phải xem xuất thân người ta. Giờ thì hay rồi, tương lai của em trai cô cũng bị hủy trong tay cô luôn rồi, cô hài lòng chưa. Biết thế này tôi đã không đồng ý cho cô vào showbiz. Xem những gì cô đã làm đi.”