Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 156: Chương 156
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trạm tỷ Cáo là người vừa nãy nói chuyện với Đàm Đàm. Cô bé còn trẻ nhưng đã là tiểu phú bà, hơn nữa lại thành công có chỗ đứng trong xã hội. Đang là 1 trong 3 trạm tỷ chính, đồng thời cũng là thành viên nòng cốt của hậu viện hội.Lúc này cô bé đang hào hứng buôn chuyện với chị em của mình, vẫn chưa hết phấn khích vì được nói chuyện với Đàm Đàm. Họ đang chuẩn bị đến tập hợp ở ngoài sân tổ chức lễ trao giải cùng chị em.“Mọi người vừa nãy có nhìn thấy không. Lão công để mặt mộc đó trời. Cái làn da thần tiên phát sáng ửng hồng luôn đó.”“Lông mi Đàm đại ca siêu dài, còn cong cong nữa chứ, nhìn cưng gì đâu. Nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt. Tôi như lạc lối vào trong đó không lối thoát.”“Cô ấy cười một cái mà tim em như muốn rụng luôn đó.”"Chỉ muốn hét to rằng chúng ta yêu đúng người rời. Chị gái nhỏ siêu ấm áp."Ba người ngoài cửa sân bay đứng một chút có xe chạy đến đón. Kính trên hơi hạ xuống, người bên trong là Cao Văn. Họ nhanh chóng lên xe.Dương Anh Đào nhìn thấy Cố Thần Vũ ngồi phía sau liền giữ tay Bành Nhiễm lại để cô bé ngồi hàng trên với mình. Đàm Đàmthấy anh ấy đang mỉm cười nhìn mình thì đi xuống.Hiện nay thuyền của Bành Nhiễm và Dương Anh Đào đã lật, nhà cũng bị sập tan tành. Chỉ còn cách nhảy lên thuyền mới, hai người phía sau chính là một trong mấy cái hai cô đang chèo.Dĩ nhiên hai cô đều tạo cơ hội tốt nhất cho otp nhà mình. Mặc dù con thuyền này rất nhàn tự thân nó chuyển động, nhưng các cô vẫn thích được ăn đường. Có ai chê đâu.Vân Mộng Hạ VũCố Thần Vũ nhận túi xách của cô để gọn, nhỏ giọng hỏi cô có mệt không, có muốn uống nước ấm không.Hai người ngồi phía trên nghe đến bấn loạn, kín đáo nắm tay nhau, đầu không di chuyển nhưng lén lút trao cho nhau ánh nhìn thấu hiểu, giống như tôi biết bạn nghĩ gì.Đường đến khách sạn có chút xa, Đàm Đàmở gần ngửi được hương thơm dễ chịu của Cố Thần Vũ không hiểu sao mắt nhíp lại. Cuối cùng thật sự ngủ lúc nào không hay.Cố Thần vũ đang nói chuyện không thấy cô tiếp lời nhìn sang mới biết. Anh cười nhẹ đỡ đầu nhỏ đang di chuyển của cô đặt vào vai mình. Còn lấy khăn nhỏ trùm lên giúp cô.Nhìn gương mặt đang tựa vào mình, mi cong mũi thanh tú cùng đôi môi cánh hoa xinh xắn. Một vài lọn tóc mai tinh nghịch vờn quanh gương mặt trắng nõn. Tim hắn cảm thấy ấm áp, lại sắp không giữ được nhịp đập mạnh trong lồng ngực.Hắn chỉ biết hắn muốn được gần gũi ở bên cạnh cô mọi lúc. Cảm giác đó có lẽ chính là hạnh phúc.
Trạm tỷ Cáo là người vừa nãy nói chuyện với Đàm Đàm. Cô bé còn trẻ nhưng đã là tiểu phú bà, hơn nữa lại thành công có chỗ đứng trong xã hội. Đang là 1 trong 3 trạm tỷ chính, đồng thời cũng là thành viên nòng cốt của hậu viện hội.
Lúc này cô bé đang hào hứng buôn chuyện với chị em của mình, vẫn chưa hết phấn khích vì được nói chuyện với Đàm Đàm. Họ đang chuẩn bị đến tập hợp ở ngoài sân tổ chức lễ trao giải cùng chị em.
“Mọi người vừa nãy có nhìn thấy không. Lão công để mặt mộc đó trời. Cái làn da thần tiên phát sáng ửng hồng luôn đó.”
“Lông mi Đàm đại ca siêu dài, còn cong cong nữa chứ, nhìn cưng gì đâu. Nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt. Tôi như lạc lối vào trong đó không lối thoát.”
“Cô ấy cười một cái mà tim em như muốn rụng luôn đó.”
"Chỉ muốn hét to rằng chúng ta yêu đúng người rời. Chị gái nhỏ siêu ấm áp."
Ba người ngoài cửa sân bay đứng một chút có xe chạy đến đón. Kính trên hơi hạ xuống, người bên trong là Cao Văn. Họ nhanh chóng lên xe.
Dương Anh Đào nhìn thấy Cố Thần Vũ ngồi phía sau liền giữ tay Bành Nhiễm lại để cô bé ngồi hàng trên với mình. Đàm Đàmthấy anh ấy đang mỉm cười nhìn mình thì đi xuống.
Hiện nay thuyền của Bành Nhiễm và Dương Anh Đào đã lật, nhà cũng bị sập tan tành. Chỉ còn cách nhảy lên thuyền mới, hai người phía sau chính là một trong mấy cái hai cô đang chèo.
Dĩ nhiên hai cô đều tạo cơ hội tốt nhất cho otp nhà mình. Mặc dù con thuyền này rất nhàn tự thân nó chuyển động, nhưng các cô vẫn thích được ăn đường. Có ai chê đâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thần Vũ nhận túi xách của cô để gọn, nhỏ giọng hỏi cô có mệt không, có muốn uống nước ấm không.
Hai người ngồi phía trên nghe đến bấn loạn, kín đáo nắm tay nhau, đầu không di chuyển nhưng lén lút trao cho nhau ánh nhìn thấu hiểu, giống như tôi biết bạn nghĩ gì.
Đường đến khách sạn có chút xa, Đàm Đàmở gần ngửi được hương thơm dễ chịu của Cố Thần Vũ không hiểu sao mắt nhíp lại. Cuối cùng thật sự ngủ lúc nào không hay.
Cố Thần vũ đang nói chuyện không thấy cô tiếp lời nhìn sang mới biết. Anh cười nhẹ đỡ đầu nhỏ đang di chuyển của cô đặt vào vai mình. Còn lấy khăn nhỏ trùm lên giúp cô.
Nhìn gương mặt đang tựa vào mình, mi cong mũi thanh tú cùng đôi môi cánh hoa xinh xắn. Một vài lọn tóc mai tinh nghịch vờn quanh gương mặt trắng nõn. Tim hắn cảm thấy ấm áp, lại sắp không giữ được nhịp đập mạnh trong lồng ngực.
Hắn chỉ biết hắn muốn được gần gũi ở bên cạnh cô mọi lúc. Cảm giác đó có lẽ chính là hạnh phúc.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trạm tỷ Cáo là người vừa nãy nói chuyện với Đàm Đàm. Cô bé còn trẻ nhưng đã là tiểu phú bà, hơn nữa lại thành công có chỗ đứng trong xã hội. Đang là 1 trong 3 trạm tỷ chính, đồng thời cũng là thành viên nòng cốt của hậu viện hội.Lúc này cô bé đang hào hứng buôn chuyện với chị em của mình, vẫn chưa hết phấn khích vì được nói chuyện với Đàm Đàm. Họ đang chuẩn bị đến tập hợp ở ngoài sân tổ chức lễ trao giải cùng chị em.“Mọi người vừa nãy có nhìn thấy không. Lão công để mặt mộc đó trời. Cái làn da thần tiên phát sáng ửng hồng luôn đó.”“Lông mi Đàm đại ca siêu dài, còn cong cong nữa chứ, nhìn cưng gì đâu. Nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt. Tôi như lạc lối vào trong đó không lối thoát.”“Cô ấy cười một cái mà tim em như muốn rụng luôn đó.”"Chỉ muốn hét to rằng chúng ta yêu đúng người rời. Chị gái nhỏ siêu ấm áp."Ba người ngoài cửa sân bay đứng một chút có xe chạy đến đón. Kính trên hơi hạ xuống, người bên trong là Cao Văn. Họ nhanh chóng lên xe.Dương Anh Đào nhìn thấy Cố Thần Vũ ngồi phía sau liền giữ tay Bành Nhiễm lại để cô bé ngồi hàng trên với mình. Đàm Đàmthấy anh ấy đang mỉm cười nhìn mình thì đi xuống.Hiện nay thuyền của Bành Nhiễm và Dương Anh Đào đã lật, nhà cũng bị sập tan tành. Chỉ còn cách nhảy lên thuyền mới, hai người phía sau chính là một trong mấy cái hai cô đang chèo.Dĩ nhiên hai cô đều tạo cơ hội tốt nhất cho otp nhà mình. Mặc dù con thuyền này rất nhàn tự thân nó chuyển động, nhưng các cô vẫn thích được ăn đường. Có ai chê đâu.Vân Mộng Hạ VũCố Thần Vũ nhận túi xách của cô để gọn, nhỏ giọng hỏi cô có mệt không, có muốn uống nước ấm không.Hai người ngồi phía trên nghe đến bấn loạn, kín đáo nắm tay nhau, đầu không di chuyển nhưng lén lút trao cho nhau ánh nhìn thấu hiểu, giống như tôi biết bạn nghĩ gì.Đường đến khách sạn có chút xa, Đàm Đàmở gần ngửi được hương thơm dễ chịu của Cố Thần Vũ không hiểu sao mắt nhíp lại. Cuối cùng thật sự ngủ lúc nào không hay.Cố Thần vũ đang nói chuyện không thấy cô tiếp lời nhìn sang mới biết. Anh cười nhẹ đỡ đầu nhỏ đang di chuyển của cô đặt vào vai mình. Còn lấy khăn nhỏ trùm lên giúp cô.Nhìn gương mặt đang tựa vào mình, mi cong mũi thanh tú cùng đôi môi cánh hoa xinh xắn. Một vài lọn tóc mai tinh nghịch vờn quanh gương mặt trắng nõn. Tim hắn cảm thấy ấm áp, lại sắp không giữ được nhịp đập mạnh trong lồng ngực.Hắn chỉ biết hắn muốn được gần gũi ở bên cạnh cô mọi lúc. Cảm giác đó có lẽ chính là hạnh phúc.