Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 176: Chương 176
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Vài đạo diễn hôm nay thấy kỳ lạ, nhóm diễn viên quần chúng giống như có hẹn từ trước cùng nhau đăng ký xin nghỉ. Những người hôm qua mới xin không được chấp nhận, hôm nay cả đám vác gương mặt như bị thiếu nợ đi làm.Trương đạo nhìn cậu thiếu niên đã đóng cho ông mấy bộ phim, từ trước đến nay cậu bé này là người chăm chỉ nhất trong số những người ông từng gặp, năng lực có nhân phẩm không tồi ông cũng đang xem xét muốn nâng người. Ấy thế mà hôm qua lần đầu tiên xin nghỉ, tiếc là ông không phê được.“Tiểu Hằng, cháu có biết mấy người kia xin nghỉ làm gì không. Nhóm quần chúng các cháu hôm nay có họp nội bộ à? Sao từ mấy bữa trước đều xin nghỉ một lượt cùng ngày vậy?”Dương Hằng hóa trang xong, trong lúc đang ngồi chờ quay lướt siêu thoại Hoành Điếm Trạm. Nghe thấy vậy chán nản đưa điện thoại cho đạo diễn xem. Có chút rầu rĩ nói.“Chú nhìn trong ảnh có thấy ai quen không? Không chỉ có phim của chú đâu, mấy phim khác cũng vậy. Hôm nay Đàm Gia mở bán lại, họ đang bận xếp hàng chờ món mới.”Đạo diễn Trương nhìn bài đăng nổi bật nhất ngày. Đồng hồ mới hơn 9 giờ mà đã thấy 2 hàng dài đứng chờ. Còn đang không biết nói gì thì Dương Hằng đã nói bên tai.“Hai ngày tiếp chú nhớ sắp cho cháu nghỉ đó. Cháu nghe nói món mới chỉ bán trong 3 ngày. Mấy năm nay cháu làm không xin phép, chỉ để dành xin chú 2 ngày này thôi.”Nói xong lại cầm điện thoại theo dõi tình hình Đàm Gia. Nói chung hầu hết những người hôm nay không được nghỉ đều giống người trong phim trường nhưng hồn đang lang thang bên ngoài cổng Đàm Gia.Mới hơn 9 giờ từ bên trong đã bay ra một hương thơm lạ lẫm, lúc đầu chỉ thoang thoảng thoáng qua, sau đó nồng đậm thơm phức xông thẳng vào vị giác của mọi người. Khiến hàng lối xôn xao không yên.Vân Mộng Hạ Vũ“Thơm quá, hôm nay Đàm đại ca nấu gì vậy?”“Trời ơi cái hương thơm c.h.ế.t tiệt này, hu hu hu sáng tôi sợ trễ dậy là đi luôn, giờ còn chưa có gì trong bụng đâu.”“Không được phải đặt đồ ăn tạm thôi nếu không tôi thèm c.h.ế.t mất.”“Cái bụng của tôi nó réo rồi. Phải kiếm gì lót bụng thôi.”Hầu như người đang xếp hàng đều là những thành phần đêm qua lăn lộn không ngủ được, sáng thức dậy không màng ăn uống đã chạy đến giành chỗ.Nhóm shipper Hoành Điếm Trạm đột nhiên nhận một loạt tin nhắn đặt đơn vào buổi sáng, địa chỉ nhận đều giống nhau, trước cổng Đàm Gia.Tay nhận đơn lòng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Đến lúc giao tới nơi mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoang mang ngơ ngác.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Vài đạo diễn hôm nay thấy kỳ lạ, nhóm diễn viên quần chúng giống như có hẹn từ trước cùng nhau đăng ký xin nghỉ. Những người hôm qua mới xin không được chấp nhận, hôm nay cả đám vác gương mặt như bị thiếu nợ đi làm.Trương đạo nhìn cậu thiếu niên đã đóng cho ông mấy bộ phim, từ trước đến nay cậu bé này là người chăm chỉ nhất trong số những người ông từng gặp, năng lực có nhân phẩm không tồi ông cũng đang xem xét muốn nâng người. Ấy thế mà hôm qua lần đầu tiên xin nghỉ, tiếc là ông không phê được.“Tiểu Hằng, cháu có biết mấy người kia xin nghỉ làm gì không. Nhóm quần chúng các cháu hôm nay có họp nội bộ à? Sao từ mấy bữa trước đều xin nghỉ một lượt cùng ngày vậy?”Dương Hằng hóa trang xong, trong lúc đang ngồi chờ quay lướt siêu thoại Hoành Điếm Trạm. Nghe thấy vậy chán nản đưa điện thoại cho đạo diễn xem. Có chút rầu rĩ nói.“Chú nhìn trong ảnh có thấy ai quen không? Không chỉ có phim của chú đâu, mấy phim khác cũng vậy. Hôm nay Đàm Gia mở bán lại, họ đang bận xếp hàng chờ món mới.”Đạo diễn Trương nhìn bài đăng nổi bật nhất ngày. Đồng hồ mới hơn 9 giờ mà đã thấy 2 hàng dài đứng chờ. Còn đang không biết nói gì thì Dương Hằng đã nói bên tai.“Hai ngày tiếp chú nhớ sắp cho cháu nghỉ đó. Cháu nghe nói món mới chỉ bán trong 3 ngày. Mấy năm nay cháu làm không xin phép, chỉ để dành xin chú 2 ngày này thôi.”Nói xong lại cầm điện thoại theo dõi tình hình Đàm Gia. Nói chung hầu hết những người hôm nay không được nghỉ đều giống người trong phim trường nhưng hồn đang lang thang bên ngoài cổng Đàm Gia.Mới hơn 9 giờ từ bên trong đã bay ra một hương thơm lạ lẫm, lúc đầu chỉ thoang thoảng thoáng qua, sau đó nồng đậm thơm phức xông thẳng vào vị giác của mọi người. Khiến hàng lối xôn xao không yên.Vân Mộng Hạ Vũ“Thơm quá, hôm nay Đàm đại ca nấu gì vậy?”“Trời ơi cái hương thơm c.h.ế.t tiệt này, hu hu hu sáng tôi sợ trễ dậy là đi luôn, giờ còn chưa có gì trong bụng đâu.”“Không được phải đặt đồ ăn tạm thôi nếu không tôi thèm c.h.ế.t mất.”“Cái bụng của tôi nó réo rồi. Phải kiếm gì lót bụng thôi.”Hầu như người đang xếp hàng đều là những thành phần đêm qua lăn lộn không ngủ được, sáng thức dậy không màng ăn uống đã chạy đến giành chỗ.Nhóm shipper Hoành Điếm Trạm đột nhiên nhận một loạt tin nhắn đặt đơn vào buổi sáng, địa chỉ nhận đều giống nhau, trước cổng Đàm Gia.Tay nhận đơn lòng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Đến lúc giao tới nơi mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoang mang ngơ ngác.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Vài đạo diễn hôm nay thấy kỳ lạ, nhóm diễn viên quần chúng giống như có hẹn từ trước cùng nhau đăng ký xin nghỉ. Những người hôm qua mới xin không được chấp nhận, hôm nay cả đám vác gương mặt như bị thiếu nợ đi làm.Trương đạo nhìn cậu thiếu niên đã đóng cho ông mấy bộ phim, từ trước đến nay cậu bé này là người chăm chỉ nhất trong số những người ông từng gặp, năng lực có nhân phẩm không tồi ông cũng đang xem xét muốn nâng người. Ấy thế mà hôm qua lần đầu tiên xin nghỉ, tiếc là ông không phê được.“Tiểu Hằng, cháu có biết mấy người kia xin nghỉ làm gì không. Nhóm quần chúng các cháu hôm nay có họp nội bộ à? Sao từ mấy bữa trước đều xin nghỉ một lượt cùng ngày vậy?”Dương Hằng hóa trang xong, trong lúc đang ngồi chờ quay lướt siêu thoại Hoành Điếm Trạm. Nghe thấy vậy chán nản đưa điện thoại cho đạo diễn xem. Có chút rầu rĩ nói.“Chú nhìn trong ảnh có thấy ai quen không? Không chỉ có phim của chú đâu, mấy phim khác cũng vậy. Hôm nay Đàm Gia mở bán lại, họ đang bận xếp hàng chờ món mới.”Đạo diễn Trương nhìn bài đăng nổi bật nhất ngày. Đồng hồ mới hơn 9 giờ mà đã thấy 2 hàng dài đứng chờ. Còn đang không biết nói gì thì Dương Hằng đã nói bên tai.“Hai ngày tiếp chú nhớ sắp cho cháu nghỉ đó. Cháu nghe nói món mới chỉ bán trong 3 ngày. Mấy năm nay cháu làm không xin phép, chỉ để dành xin chú 2 ngày này thôi.”Nói xong lại cầm điện thoại theo dõi tình hình Đàm Gia. Nói chung hầu hết những người hôm nay không được nghỉ đều giống người trong phim trường nhưng hồn đang lang thang bên ngoài cổng Đàm Gia.Mới hơn 9 giờ từ bên trong đã bay ra một hương thơm lạ lẫm, lúc đầu chỉ thoang thoảng thoáng qua, sau đó nồng đậm thơm phức xông thẳng vào vị giác của mọi người. Khiến hàng lối xôn xao không yên.Vân Mộng Hạ Vũ“Thơm quá, hôm nay Đàm đại ca nấu gì vậy?”“Trời ơi cái hương thơm c.h.ế.t tiệt này, hu hu hu sáng tôi sợ trễ dậy là đi luôn, giờ còn chưa có gì trong bụng đâu.”“Không được phải đặt đồ ăn tạm thôi nếu không tôi thèm c.h.ế.t mất.”“Cái bụng của tôi nó réo rồi. Phải kiếm gì lót bụng thôi.”Hầu như người đang xếp hàng đều là những thành phần đêm qua lăn lộn không ngủ được, sáng thức dậy không màng ăn uống đã chạy đến giành chỗ.Nhóm shipper Hoành Điếm Trạm đột nhiên nhận một loạt tin nhắn đặt đơn vào buổi sáng, địa chỉ nhận đều giống nhau, trước cổng Đàm Gia.Tay nhận đơn lòng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Đến lúc giao tới nơi mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoang mang ngơ ngác.