Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 190: Chương 190

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàm mới dậy đang tính gọi cho Cố Thần Vũ nhưng bận rộn quá chưa có thời gian rảnh. Mới tiễn người bên ngoại giao về, định liên lạc cho anh thì thấy người tiến vào.Cố Thần Vũ vừa thấy cô đã đến bên cạnh hỏi cô ăn chưa nghỉ ngơi thế nào, không nhịn được đưa tay vuốt tóc an ủi. Thấy cô mỉm cười lo lắng trong lòng mới đặt xuống.Đàm Đàmnhìn hai vợ chồng đi bên cạnh chú Tống, lễ phép mỉm cười chào hỏi."Con chào cô chú."Hạ Ninh vừa nhìn thấy người đã ưng trong lòng. Cậu út nhà mình im ỉm nhưng chọn vợ khéo quá. Nụ cười càng rạng rỡ trên khuôn mặt kiều diễm."Chào con, cô là mẹ của Vũ. Đột nhiên đến không biết có làm phiền con không."Chính trị gia Cố được vợ nhắc nhở từ trước, mặt cũng thả lỏng hiền hòa đáp lại."Rất vui được gặp cháu."Ngồi nói chuyện một hồi, Tổng bí thư hỏi ý Đàm Đàmcó muốn đến Cố gia không. Đàm Đàmlúc trước cũng đồng ý với Cố Thần Vũ về nhà anh chơi, nghe vậy đáp ứng.Tống Bạch dõi mắt nhìn theo xe khuất dần, trong mắt ông cô gái ấy như mới lần đầu gặp gỡ, rạng rỡ tỏa sáng như ánh mặt trời.Tại Đàm Gia.Chính trị gia Cố ngồi nhìn vợ đang vui vẻ trò chuyện với cô bé Đàm Đàm. Con trai mình ngồi im lặng một bên. Chẳng hiểu giống ai mà như hũ nút.Đang nói chuyện thì con cả Cố Huyên trở về. Đi theo là bác hai Hạ Dĩnh và bác ba Hạ Tình. Sau khi chào hỏi bác hai Hạ Dĩnh nói ra suy nghĩ từ nãy giờ."Cô bé này quen quá. Hình như đã gặp ở đâu rồi."Hạ Ninh nghe vậy nói."Anh gặp không lý nào em chưa gặp.""Có phải bác đã đưa con ra sân bay. Con là cô bé đã nhận học bổng của Hạ gia."Câu chuyện sau đó càng rõ ràng hơn. Đàm Đàmkhông ngờ người đã từng cứu giúp gia đình, hỗ trợ cho mình đi học ở nước ngoài chính là tập đoàn của mẹ anh."Vậy chẳng phải hồi nhỏ hai đứa suýt chút nữa đã gặp nhau sao. Lúc đó cô vì Vũ đang bận giải đề toán chưa ra mà bỏ lỡ không đưa con đi được. Không ngờ hai đứa thật có duyên."Cố Thần Vũ thông minh từ nhỏ, ánh mắt luôn cao hơn người bình thường. Hạ Ninh nghe nói trong danh sách nhận học bổng có cô bé rất thông minh, thuộc top 0,1% người IQ cao nhất thế giới.Vốn dĩ muốn cho 2 đứa trẻ gặp nhau, làm cho con mình bớt nhuệ khí, nào ngờ không thành công. Hồi đó cô còn tiếc nuối một hồi, nào ngờ duyên số tự se chỉ hai đứa tự gặp nhau."Ông con vẫn luôn giữ tín vật của cô, dặn dò nếu cố nhân quay lại thì phải cẩn thận cảm ơn.""Chuyện đó thật sự không có gì quan trọng. Nào ngờ chú Đổng vẫn giữ trong lòng."Người tốt giúp đỡ chỉ xem là chuyện thường không cần hồi đáp, nào ngờ người mang ơn vẫn canh cánh trong lòng.Bác hai Hạ Dĩnh còn nhắc nhở."Em có nhớ anh nói việc con chip không. Người đưa cho Hạ gia chính là cô bé Đàm Đàm.""Thật sao. Vậy anh nhớ chuyển % cổ phần đã để dành cho cô bé nha.""Tất nhiên anh đã soạn sẵn chỉ cần gặp sẽ đưa."

Đàm Đàm mới dậy đang tính gọi cho Cố Thần Vũ nhưng bận rộn quá chưa có thời gian rảnh. Mới tiễn người bên ngoại giao về, định liên lạc cho anh thì thấy người tiến vào.

Cố Thần Vũ vừa thấy cô đã đến bên cạnh hỏi cô ăn chưa nghỉ ngơi thế nào, không nhịn được đưa tay vuốt tóc an ủi. Thấy cô mỉm cười lo lắng trong lòng mới đặt xuống.

Đàm Đàmnhìn hai vợ chồng đi bên cạnh chú Tống, lễ phép mỉm cười chào hỏi.

"Con chào cô chú."

Hạ Ninh vừa nhìn thấy người đã ưng trong lòng. Cậu út nhà mình im ỉm nhưng chọn vợ khéo quá. Nụ cười càng rạng rỡ trên khuôn mặt kiều diễm.

"Chào con, cô là mẹ của Vũ. Đột nhiên đến không biết có làm phiền con không."

Chính trị gia Cố được vợ nhắc nhở từ trước, mặt cũng thả lỏng hiền hòa đáp lại.

"Rất vui được gặp cháu."

Ngồi nói chuyện một hồi, Tổng bí thư hỏi ý Đàm Đàmcó muốn đến Cố gia không. Đàm Đàmlúc trước cũng đồng ý với Cố Thần Vũ về nhà anh chơi, nghe vậy đáp ứng.

Tống Bạch dõi mắt nhìn theo xe khuất dần, trong mắt ông cô gái ấy như mới lần đầu gặp gỡ, rạng rỡ tỏa sáng như ánh mặt trời.

Tại Đàm Gia.

Chính trị gia Cố ngồi nhìn vợ đang vui vẻ trò chuyện với cô bé Đàm Đàm. Con trai mình ngồi im lặng một bên. Chẳng hiểu giống ai mà như hũ nút.

Đang nói chuyện thì con cả Cố Huyên trở về. Đi theo là bác hai Hạ Dĩnh và bác ba Hạ Tình. Sau khi chào hỏi bác hai Hạ Dĩnh nói ra suy nghĩ từ nãy giờ.

"Cô bé này quen quá. Hình như đã gặp ở đâu rồi."

Hạ Ninh nghe vậy nói.

"Anh gặp không lý nào em chưa gặp."

"Có phải bác đã đưa con ra sân bay. Con là cô bé đã nhận học bổng của Hạ gia."

Câu chuyện sau đó càng rõ ràng hơn. Đàm Đàmkhông ngờ người đã từng cứu giúp gia đình, hỗ trợ cho mình đi học ở nước ngoài chính là tập đoàn của mẹ anh.

"Vậy chẳng phải hồi nhỏ hai đứa suýt chút nữa đã gặp nhau sao. Lúc đó cô vì Vũ đang bận giải đề toán chưa ra mà bỏ lỡ không đưa con đi được. Không ngờ hai đứa thật có duyên."

Cố Thần Vũ thông minh từ nhỏ, ánh mắt luôn cao hơn người bình thường. Hạ Ninh nghe nói trong danh sách nhận học bổng có cô bé rất thông minh, thuộc top 0,1% người IQ cao nhất thế giới.

Vốn dĩ muốn cho 2 đứa trẻ gặp nhau, làm cho con mình bớt nhuệ khí, nào ngờ không thành công. Hồi đó cô còn tiếc nuối một hồi, nào ngờ duyên số tự se chỉ hai đứa tự gặp nhau.

"Ông con vẫn luôn giữ tín vật của cô, dặn dò nếu cố nhân quay lại thì phải cẩn thận cảm ơn."

"Chuyện đó thật sự không có gì quan trọng. Nào ngờ chú Đổng vẫn giữ trong lòng."

Người tốt giúp đỡ chỉ xem là chuyện thường không cần hồi đáp, nào ngờ người mang ơn vẫn canh cánh trong lòng.

Bác hai Hạ Dĩnh còn nhắc nhở.

"Em có nhớ anh nói việc con chip không. Người đưa cho Hạ gia chính là cô bé Đàm Đàm."

"Thật sao. Vậy anh nhớ chuyển % cổ phần đã để dành cho cô bé nha."

"Tất nhiên anh đã soạn sẵn chỉ cần gặp sẽ đưa."

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đàm Đàm mới dậy đang tính gọi cho Cố Thần Vũ nhưng bận rộn quá chưa có thời gian rảnh. Mới tiễn người bên ngoại giao về, định liên lạc cho anh thì thấy người tiến vào.Cố Thần Vũ vừa thấy cô đã đến bên cạnh hỏi cô ăn chưa nghỉ ngơi thế nào, không nhịn được đưa tay vuốt tóc an ủi. Thấy cô mỉm cười lo lắng trong lòng mới đặt xuống.Đàm Đàmnhìn hai vợ chồng đi bên cạnh chú Tống, lễ phép mỉm cười chào hỏi."Con chào cô chú."Hạ Ninh vừa nhìn thấy người đã ưng trong lòng. Cậu út nhà mình im ỉm nhưng chọn vợ khéo quá. Nụ cười càng rạng rỡ trên khuôn mặt kiều diễm."Chào con, cô là mẹ của Vũ. Đột nhiên đến không biết có làm phiền con không."Chính trị gia Cố được vợ nhắc nhở từ trước, mặt cũng thả lỏng hiền hòa đáp lại."Rất vui được gặp cháu."Ngồi nói chuyện một hồi, Tổng bí thư hỏi ý Đàm Đàmcó muốn đến Cố gia không. Đàm Đàmlúc trước cũng đồng ý với Cố Thần Vũ về nhà anh chơi, nghe vậy đáp ứng.Tống Bạch dõi mắt nhìn theo xe khuất dần, trong mắt ông cô gái ấy như mới lần đầu gặp gỡ, rạng rỡ tỏa sáng như ánh mặt trời.Tại Đàm Gia.Chính trị gia Cố ngồi nhìn vợ đang vui vẻ trò chuyện với cô bé Đàm Đàm. Con trai mình ngồi im lặng một bên. Chẳng hiểu giống ai mà như hũ nút.Đang nói chuyện thì con cả Cố Huyên trở về. Đi theo là bác hai Hạ Dĩnh và bác ba Hạ Tình. Sau khi chào hỏi bác hai Hạ Dĩnh nói ra suy nghĩ từ nãy giờ."Cô bé này quen quá. Hình như đã gặp ở đâu rồi."Hạ Ninh nghe vậy nói."Anh gặp không lý nào em chưa gặp.""Có phải bác đã đưa con ra sân bay. Con là cô bé đã nhận học bổng của Hạ gia."Câu chuyện sau đó càng rõ ràng hơn. Đàm Đàmkhông ngờ người đã từng cứu giúp gia đình, hỗ trợ cho mình đi học ở nước ngoài chính là tập đoàn của mẹ anh."Vậy chẳng phải hồi nhỏ hai đứa suýt chút nữa đã gặp nhau sao. Lúc đó cô vì Vũ đang bận giải đề toán chưa ra mà bỏ lỡ không đưa con đi được. Không ngờ hai đứa thật có duyên."Cố Thần Vũ thông minh từ nhỏ, ánh mắt luôn cao hơn người bình thường. Hạ Ninh nghe nói trong danh sách nhận học bổng có cô bé rất thông minh, thuộc top 0,1% người IQ cao nhất thế giới.Vốn dĩ muốn cho 2 đứa trẻ gặp nhau, làm cho con mình bớt nhuệ khí, nào ngờ không thành công. Hồi đó cô còn tiếc nuối một hồi, nào ngờ duyên số tự se chỉ hai đứa tự gặp nhau."Ông con vẫn luôn giữ tín vật của cô, dặn dò nếu cố nhân quay lại thì phải cẩn thận cảm ơn.""Chuyện đó thật sự không có gì quan trọng. Nào ngờ chú Đổng vẫn giữ trong lòng."Người tốt giúp đỡ chỉ xem là chuyện thường không cần hồi đáp, nào ngờ người mang ơn vẫn canh cánh trong lòng.Bác hai Hạ Dĩnh còn nhắc nhở."Em có nhớ anh nói việc con chip không. Người đưa cho Hạ gia chính là cô bé Đàm Đàm.""Thật sao. Vậy anh nhớ chuyển % cổ phần đã để dành cho cô bé nha.""Tất nhiên anh đã soạn sẵn chỉ cần gặp sẽ đưa."

Chương 190: Chương 190