Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 457: Chương 457

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Vì vậy, Kỷ Dao Quang liền yêu cầu bố cậu ta là Nhan Anh Huân , mỗi tuần đưa Nhan Trị nên núi , ở lại đạo quan để cô hỗ trợ điều dưỡng."Đúng rồi, nắm vững nhịp thở này."Kỷ Dao Quang nằm trên ghế dài, nhìn Nhan Trị đứng tấn.NgaĐúng lúc này, Đặng Phượng Hà đến."Xin hỏi, Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư có ở đây không?"Đặng Phượng Hà bước vào, nhút nhát hỏi .Đặng Phượng Hà chỉ thấy đạo quan rộng lớn vắng vẻ, chỉ có một nam thanh niên đang đứng tấn, và một cô gái đang nằm trên ghế dài.Đặng Phương Hà đoán cô gái này hẳn là chủ nhân nơi này , Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư .Kỷ Dao Quang ngồi dậy, nhìn Đặng Phượng Hà."Cô là Kỷ đại sư sao?" Đặng Phượng Hà nhìn cô, hỏi với vẻ đầy hy vọng.Nhan Trị liếc mắt nhìn sang, tò mò đánh giá Đặng Phượng Hà từ trên xuống dưới, Kỷ Dao Quang không vội trả lời câu hỏi của Đặng Phượng Hà, mà nhìn Nhan Trị nói: "Chú ý một chút, mạng của cậu là do tôi vất vả lắm mới cứu về được đấy!"Nghe vậy, Nhan Trị vội vàng rụt đầu lại, tiếp tục tập trung tinh thần , đứng tấn một cách nghiêm túc."Chồng cô không cứu được nữa rồi, cô về đi." Kỷ Dao Quang lại nằm xuống, vẫn không nhìn Đặng Phượng Hà.Đặng Phượng Hà bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Kỷ Dao Quang.Nhan Trị nghe tiếng động quay đầu nhìn sang , thấy người không nói không rằng quỳ phịch xuống đất liền hoang mang , không do dự vội vàng chạy đến, muốn nâng Đặng Phượng Hà dậy: "Cô làm gì vậy!"Nhưng Đặng Phượng Hà từ chối ý tốt của Nhan trị , vẫn kiên quyết quỳ ở nơi đó , đồng thời dập đầu ba cái trước mặt Kỷ Dao Quang ."Đại sư! Cầu xin cô đại sư, cầu xin cô cứu chồng tôi với! Chỉ cần cô cứu được anh ấy, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cô, tôi cũng đồng ý!"Đặng Phượng Hà khóc lóc kể lể: "Bác sĩ nói anh ấy bị suy thận, chỉ còn sống được một năm, cô nói nửa năm, sáu tháng, tôi tin cô!"Bây giờ anh ấy đã hối cải rồi , cũng bắt tay vào sửa sai , cầu xin cô đại phát từ bi, cứu anh ấy với!"Kỷ Dao Quang làm như không nghe thấy: "Nhan Trị, cậu tiếp tục luyện tập!"Nhan Trị tiến thoái lưỡng nan, một bên là Kỷ Dao Quang, một bên là Đặng Phượng Hà đến cầu xin.Nhan Trị từ nhỏ được nâng niu tới lớn , tuy người đã lớn nhưng tính tình có chút mềm mại , thiên chân . Thấy người khác đau khổ cầu xin trước mặt mình liền không đành lòng . Cậu ta nhìn Đặng Phương Hà lại do dự nhìn Kỷ Dao Quang."Hay là ... cô giúp anh ta đi?"Nhan Trị nói.   

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Vì vậy, Kỷ Dao Quang liền yêu cầu bố cậu ta là Nhan Anh Huân , mỗi tuần đưa Nhan Trị nên núi , ở lại đạo quan để cô hỗ trợ điều dưỡng."Đúng rồi, nắm vững nhịp thở này."Kỷ Dao Quang nằm trên ghế dài, nhìn Nhan Trị đứng tấn.NgaĐúng lúc này, Đặng Phượng Hà đến."Xin hỏi, Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư có ở đây không?"Đặng Phượng Hà bước vào, nhút nhát hỏi .Đặng Phượng Hà chỉ thấy đạo quan rộng lớn vắng vẻ, chỉ có một nam thanh niên đang đứng tấn, và một cô gái đang nằm trên ghế dài.Đặng Phương Hà đoán cô gái này hẳn là chủ nhân nơi này , Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư .Kỷ Dao Quang ngồi dậy, nhìn Đặng Phượng Hà."Cô là Kỷ đại sư sao?" Đặng Phượng Hà nhìn cô, hỏi với vẻ đầy hy vọng.Nhan Trị liếc mắt nhìn sang, tò mò đánh giá Đặng Phượng Hà từ trên xuống dưới, Kỷ Dao Quang không vội trả lời câu hỏi của Đặng Phượng Hà, mà nhìn Nhan Trị nói: "Chú ý một chút, mạng của cậu là do tôi vất vả lắm mới cứu về được đấy!"Nghe vậy, Nhan Trị vội vàng rụt đầu lại, tiếp tục tập trung tinh thần , đứng tấn một cách nghiêm túc."Chồng cô không cứu được nữa rồi, cô về đi." Kỷ Dao Quang lại nằm xuống, vẫn không nhìn Đặng Phượng Hà.Đặng Phượng Hà bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Kỷ Dao Quang.Nhan Trị nghe tiếng động quay đầu nhìn sang , thấy người không nói không rằng quỳ phịch xuống đất liền hoang mang , không do dự vội vàng chạy đến, muốn nâng Đặng Phượng Hà dậy: "Cô làm gì vậy!"Nhưng Đặng Phượng Hà từ chối ý tốt của Nhan trị , vẫn kiên quyết quỳ ở nơi đó , đồng thời dập đầu ba cái trước mặt Kỷ Dao Quang ."Đại sư! Cầu xin cô đại sư, cầu xin cô cứu chồng tôi với! Chỉ cần cô cứu được anh ấy, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cô, tôi cũng đồng ý!"Đặng Phượng Hà khóc lóc kể lể: "Bác sĩ nói anh ấy bị suy thận, chỉ còn sống được một năm, cô nói nửa năm, sáu tháng, tôi tin cô!"Bây giờ anh ấy đã hối cải rồi , cũng bắt tay vào sửa sai , cầu xin cô đại phát từ bi, cứu anh ấy với!"Kỷ Dao Quang làm như không nghe thấy: "Nhan Trị, cậu tiếp tục luyện tập!"Nhan Trị tiến thoái lưỡng nan, một bên là Kỷ Dao Quang, một bên là Đặng Phượng Hà đến cầu xin.Nhan Trị từ nhỏ được nâng niu tới lớn , tuy người đã lớn nhưng tính tình có chút mềm mại , thiên chân . Thấy người khác đau khổ cầu xin trước mặt mình liền không đành lòng . Cậu ta nhìn Đặng Phương Hà lại do dự nhìn Kỷ Dao Quang."Hay là ... cô giúp anh ta đi?"Nhan Trị nói.   

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Vì vậy, Kỷ Dao Quang liền yêu cầu bố cậu ta là Nhan Anh Huân , mỗi tuần đưa Nhan Trị nên núi , ở lại đạo quan để cô hỗ trợ điều dưỡng."Đúng rồi, nắm vững nhịp thở này."Kỷ Dao Quang nằm trên ghế dài, nhìn Nhan Trị đứng tấn.NgaĐúng lúc này, Đặng Phượng Hà đến."Xin hỏi, Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư có ở đây không?"Đặng Phượng Hà bước vào, nhút nhát hỏi .Đặng Phượng Hà chỉ thấy đạo quan rộng lớn vắng vẻ, chỉ có một nam thanh niên đang đứng tấn, và một cô gái đang nằm trên ghế dài.Đặng Phương Hà đoán cô gái này hẳn là chủ nhân nơi này , Kỷ Dao Quang, Kỷ đại sư .Kỷ Dao Quang ngồi dậy, nhìn Đặng Phượng Hà."Cô là Kỷ đại sư sao?" Đặng Phượng Hà nhìn cô, hỏi với vẻ đầy hy vọng.Nhan Trị liếc mắt nhìn sang, tò mò đánh giá Đặng Phượng Hà từ trên xuống dưới, Kỷ Dao Quang không vội trả lời câu hỏi của Đặng Phượng Hà, mà nhìn Nhan Trị nói: "Chú ý một chút, mạng của cậu là do tôi vất vả lắm mới cứu về được đấy!"Nghe vậy, Nhan Trị vội vàng rụt đầu lại, tiếp tục tập trung tinh thần , đứng tấn một cách nghiêm túc."Chồng cô không cứu được nữa rồi, cô về đi." Kỷ Dao Quang lại nằm xuống, vẫn không nhìn Đặng Phượng Hà.Đặng Phượng Hà bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Kỷ Dao Quang.Nhan Trị nghe tiếng động quay đầu nhìn sang , thấy người không nói không rằng quỳ phịch xuống đất liền hoang mang , không do dự vội vàng chạy đến, muốn nâng Đặng Phượng Hà dậy: "Cô làm gì vậy!"Nhưng Đặng Phượng Hà từ chối ý tốt của Nhan trị , vẫn kiên quyết quỳ ở nơi đó , đồng thời dập đầu ba cái trước mặt Kỷ Dao Quang ."Đại sư! Cầu xin cô đại sư, cầu xin cô cứu chồng tôi với! Chỉ cần cô cứu được anh ấy, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cô, tôi cũng đồng ý!"Đặng Phượng Hà khóc lóc kể lể: "Bác sĩ nói anh ấy bị suy thận, chỉ còn sống được một năm, cô nói nửa năm, sáu tháng, tôi tin cô!"Bây giờ anh ấy đã hối cải rồi , cũng bắt tay vào sửa sai , cầu xin cô đại phát từ bi, cứu anh ấy với!"Kỷ Dao Quang làm như không nghe thấy: "Nhan Trị, cậu tiếp tục luyện tập!"Nhan Trị tiến thoái lưỡng nan, một bên là Kỷ Dao Quang, một bên là Đặng Phượng Hà đến cầu xin.Nhan Trị từ nhỏ được nâng niu tới lớn , tuy người đã lớn nhưng tính tình có chút mềm mại , thiên chân . Thấy người khác đau khổ cầu xin trước mặt mình liền không đành lòng . Cậu ta nhìn Đặng Phương Hà lại do dự nhìn Kỷ Dao Quang."Hay là ... cô giúp anh ta đi?"Nhan Trị nói.   

Chương 457: Chương 457