Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 226: Chương 226

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cô bé Alice dẫn đường nói tiếng Anh dễ hiểu, gương mặt tròn như bánh bao mềm dễ thương. Đang đi thì nghe thấy tiếng gọi tên mình bên ngoài vọng vào."Alice...Alice..."Vân Mộng Hạ VũCô nghĩ bố mẹ tìm mình nên nói phải quay lại không đi tiếp được, dặn mọi người nếu thấy biển dấu X thì không được đi nữa. Bởi vì đó là khu vực cấm.Đi vào sâu một chút đã nghe thấy tiếng nước chảy, ai cũng hào hứng đi nhanh.Thác nước trắng xóa từ từ hiện ra trước mắt, trên bờ đá còn có hoa dại nhiều màu nở rộ, cảnh đẹp như bức tranh trong truyện cổ tích vậy.Mọi người ngồi nghỉ trên bờ, Đàm Đàmlàm cây cung để đi săn thú. Alice nói người dân thường đi săn, có không ít người bắt được con vật hay tìm được cây thuốc có giá trị.May mắn lần này họ gặp được con gà rừng thỏ hoang. Thêm hai con cá câu được là đủ bữa trưa bằng thịt nướng ngon miệng.Nghỉ ngơi thêm một lúc Đàm Đàmnói nên trở về. Trời tối ở trong rừng không an toàn.Du Miên và Khanh Điềm vừa đi vừa hái hoa dại, Đàm Đàmnhắc nhở họ để ý biển báo. Đang đi thì cô cảm giác chỗ này vừa nãy chưa đi qua.“Mọi người dừng lại một chút.”Đàm Đàmcó thói quen vào rừng sẽ đánh dấu nơi đi qua. Nhưng chỗ họ đang đứng không có dấu vết để lại. Hơn nữa cô có cảm giác cây cối chỗ này mọc rậm hơn, đường đi không có, giống như ít người đi lại.Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không có biển cấm nhưng không hiểu sao như có nhiều đôi mắt đang âm thầm quan sát mình. Cô dặn mọi người tập hợp lại.“Nơi này có chút kỳ lạ, chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài.”Du Miên nghe vậy thấy da gà da ốc nổi lên từng cơn, rùng mình đứng sát Húc Khải. Lúc chưa bị nhắc nhở chẳng thấy gì, nhưng sau đó cảm giác không khí im lặng căng thẳng đáng sợ.Khanh Điềm cũng phản xạ tự nhiên lại gần chồng. Tay dưa ra khoác lấy theo sát muốn tìm cảm giác an toàn.“Có chuyện gì vậy em?”Đàm Đàmnhìn Cố Thần Vũ bên cạnh nói ra suy nghĩ của mình.“Em cảm giác không khí ở đây bất thường. Dù không có biển cấm nhưng em có linh cảm giống như đang ở khu vực cấm vậy.”Tâm trạng khán giả lúc này: Đàm đại ca ơi sao đột nhiên căng thẳng vậy. Đừng dọa chúng tôi chứ. Nếu vậy thì nhanh nhanh rời khỏi đi. Chỉ xem không đã thấy toát mồ hôi rồi.“Vậy Đàm muội ơi chúng ta nhanh chóng đi thôi.”“Phải đó Tiểu Đàm đi nào.”Hai cô gái còn đang kêu gọi mọi người về, vừa dứt câu đột nhiên có tiếng lá cây vang lên.“Xào xoạc…”“Cạch…xoạc”Du Miên thấy lá cây gần mình chuyển động, sau đó một người sơn màu xanh giống màu lá bước ra từ bụi cây, trên tay cầm giáo nhọn chỉ về hướng mình.“A…”Hơn 10 người đàn ông mặt và người sơn màu xanh ngụy trang từ các bụi cây bước ra, dưới trùm vải tay cầm vũ khí bao vây lấy họ. Ánh mắt giận giữ nguy hiểm lạnh lùng .Giang cư mận: Má ơi giật mình muốn chết. Đây có phải là chương trình cố tình dàn dựng không. Mẹ khiếp nổi da gà lạnh sống lưng luôn rồi.Đến khi trên màn ảnh có màu đỏ cảnh báo ghi báo động cấp cứu của đạo diễn mới biết đây không phải đạo cụ. Nhóm người Đàm Đàmbị dân tộc rừng bắt rồi!

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cô bé Alice dẫn đường nói tiếng Anh dễ hiểu, gương mặt tròn như bánh bao mềm dễ thương. Đang đi thì nghe thấy tiếng gọi tên mình bên ngoài vọng vào."Alice...Alice..."Vân Mộng Hạ VũCô nghĩ bố mẹ tìm mình nên nói phải quay lại không đi tiếp được, dặn mọi người nếu thấy biển dấu X thì không được đi nữa. Bởi vì đó là khu vực cấm.Đi vào sâu một chút đã nghe thấy tiếng nước chảy, ai cũng hào hứng đi nhanh.Thác nước trắng xóa từ từ hiện ra trước mắt, trên bờ đá còn có hoa dại nhiều màu nở rộ, cảnh đẹp như bức tranh trong truyện cổ tích vậy.Mọi người ngồi nghỉ trên bờ, Đàm Đàmlàm cây cung để đi săn thú. Alice nói người dân thường đi săn, có không ít người bắt được con vật hay tìm được cây thuốc có giá trị.May mắn lần này họ gặp được con gà rừng thỏ hoang. Thêm hai con cá câu được là đủ bữa trưa bằng thịt nướng ngon miệng.Nghỉ ngơi thêm một lúc Đàm Đàmnói nên trở về. Trời tối ở trong rừng không an toàn.Du Miên và Khanh Điềm vừa đi vừa hái hoa dại, Đàm Đàmnhắc nhở họ để ý biển báo. Đang đi thì cô cảm giác chỗ này vừa nãy chưa đi qua.“Mọi người dừng lại một chút.”Đàm Đàmcó thói quen vào rừng sẽ đánh dấu nơi đi qua. Nhưng chỗ họ đang đứng không có dấu vết để lại. Hơn nữa cô có cảm giác cây cối chỗ này mọc rậm hơn, đường đi không có, giống như ít người đi lại.Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không có biển cấm nhưng không hiểu sao như có nhiều đôi mắt đang âm thầm quan sát mình. Cô dặn mọi người tập hợp lại.“Nơi này có chút kỳ lạ, chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài.”Du Miên nghe vậy thấy da gà da ốc nổi lên từng cơn, rùng mình đứng sát Húc Khải. Lúc chưa bị nhắc nhở chẳng thấy gì, nhưng sau đó cảm giác không khí im lặng căng thẳng đáng sợ.Khanh Điềm cũng phản xạ tự nhiên lại gần chồng. Tay dưa ra khoác lấy theo sát muốn tìm cảm giác an toàn.“Có chuyện gì vậy em?”Đàm Đàmnhìn Cố Thần Vũ bên cạnh nói ra suy nghĩ của mình.“Em cảm giác không khí ở đây bất thường. Dù không có biển cấm nhưng em có linh cảm giống như đang ở khu vực cấm vậy.”Tâm trạng khán giả lúc này: Đàm đại ca ơi sao đột nhiên căng thẳng vậy. Đừng dọa chúng tôi chứ. Nếu vậy thì nhanh nhanh rời khỏi đi. Chỉ xem không đã thấy toát mồ hôi rồi.“Vậy Đàm muội ơi chúng ta nhanh chóng đi thôi.”“Phải đó Tiểu Đàm đi nào.”Hai cô gái còn đang kêu gọi mọi người về, vừa dứt câu đột nhiên có tiếng lá cây vang lên.“Xào xoạc…”“Cạch…xoạc”Du Miên thấy lá cây gần mình chuyển động, sau đó một người sơn màu xanh giống màu lá bước ra từ bụi cây, trên tay cầm giáo nhọn chỉ về hướng mình.“A…”Hơn 10 người đàn ông mặt và người sơn màu xanh ngụy trang từ các bụi cây bước ra, dưới trùm vải tay cầm vũ khí bao vây lấy họ. Ánh mắt giận giữ nguy hiểm lạnh lùng .Giang cư mận: Má ơi giật mình muốn chết. Đây có phải là chương trình cố tình dàn dựng không. Mẹ khiếp nổi da gà lạnh sống lưng luôn rồi.Đến khi trên màn ảnh có màu đỏ cảnh báo ghi báo động cấp cứu của đạo diễn mới biết đây không phải đạo cụ. Nhóm người Đàm Đàmbị dân tộc rừng bắt rồi!

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cô bé Alice dẫn đường nói tiếng Anh dễ hiểu, gương mặt tròn như bánh bao mềm dễ thương. Đang đi thì nghe thấy tiếng gọi tên mình bên ngoài vọng vào."Alice...Alice..."Vân Mộng Hạ VũCô nghĩ bố mẹ tìm mình nên nói phải quay lại không đi tiếp được, dặn mọi người nếu thấy biển dấu X thì không được đi nữa. Bởi vì đó là khu vực cấm.Đi vào sâu một chút đã nghe thấy tiếng nước chảy, ai cũng hào hứng đi nhanh.Thác nước trắng xóa từ từ hiện ra trước mắt, trên bờ đá còn có hoa dại nhiều màu nở rộ, cảnh đẹp như bức tranh trong truyện cổ tích vậy.Mọi người ngồi nghỉ trên bờ, Đàm Đàmlàm cây cung để đi săn thú. Alice nói người dân thường đi săn, có không ít người bắt được con vật hay tìm được cây thuốc có giá trị.May mắn lần này họ gặp được con gà rừng thỏ hoang. Thêm hai con cá câu được là đủ bữa trưa bằng thịt nướng ngon miệng.Nghỉ ngơi thêm một lúc Đàm Đàmnói nên trở về. Trời tối ở trong rừng không an toàn.Du Miên và Khanh Điềm vừa đi vừa hái hoa dại, Đàm Đàmnhắc nhở họ để ý biển báo. Đang đi thì cô cảm giác chỗ này vừa nãy chưa đi qua.“Mọi người dừng lại một chút.”Đàm Đàmcó thói quen vào rừng sẽ đánh dấu nơi đi qua. Nhưng chỗ họ đang đứng không có dấu vết để lại. Hơn nữa cô có cảm giác cây cối chỗ này mọc rậm hơn, đường đi không có, giống như ít người đi lại.Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không có biển cấm nhưng không hiểu sao như có nhiều đôi mắt đang âm thầm quan sát mình. Cô dặn mọi người tập hợp lại.“Nơi này có chút kỳ lạ, chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài.”Du Miên nghe vậy thấy da gà da ốc nổi lên từng cơn, rùng mình đứng sát Húc Khải. Lúc chưa bị nhắc nhở chẳng thấy gì, nhưng sau đó cảm giác không khí im lặng căng thẳng đáng sợ.Khanh Điềm cũng phản xạ tự nhiên lại gần chồng. Tay dưa ra khoác lấy theo sát muốn tìm cảm giác an toàn.“Có chuyện gì vậy em?”Đàm Đàmnhìn Cố Thần Vũ bên cạnh nói ra suy nghĩ của mình.“Em cảm giác không khí ở đây bất thường. Dù không có biển cấm nhưng em có linh cảm giống như đang ở khu vực cấm vậy.”Tâm trạng khán giả lúc này: Đàm đại ca ơi sao đột nhiên căng thẳng vậy. Đừng dọa chúng tôi chứ. Nếu vậy thì nhanh nhanh rời khỏi đi. Chỉ xem không đã thấy toát mồ hôi rồi.“Vậy Đàm muội ơi chúng ta nhanh chóng đi thôi.”“Phải đó Tiểu Đàm đi nào.”Hai cô gái còn đang kêu gọi mọi người về, vừa dứt câu đột nhiên có tiếng lá cây vang lên.“Xào xoạc…”“Cạch…xoạc”Du Miên thấy lá cây gần mình chuyển động, sau đó một người sơn màu xanh giống màu lá bước ra từ bụi cây, trên tay cầm giáo nhọn chỉ về hướng mình.“A…”Hơn 10 người đàn ông mặt và người sơn màu xanh ngụy trang từ các bụi cây bước ra, dưới trùm vải tay cầm vũ khí bao vây lấy họ. Ánh mắt giận giữ nguy hiểm lạnh lùng .Giang cư mận: Má ơi giật mình muốn chết. Đây có phải là chương trình cố tình dàn dựng không. Mẹ khiếp nổi da gà lạnh sống lưng luôn rồi.Đến khi trên màn ảnh có màu đỏ cảnh báo ghi báo động cấp cứu của đạo diễn mới biết đây không phải đạo cụ. Nhóm người Đàm Đàmbị dân tộc rừng bắt rồi!

Chương 226: Chương 226