Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 228: Chương 228
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Không khí diễn biến sau đó là một mảnh im lìm căng thẳng. Họ đi một lúc lâu, cây cối xung quanh mọc dại, nhìn bằng mắt thường có thể nhận ra nhóm nghệ sĩ đang bị dẫn vào sâu trong rừng, có lẽ là nơi tộc người này sinh sống. Họ sẽ không bị bắt về làm thịt chứ.Bản doanh trong tưởng tượng của mọi người thường sẽ là một nơi hoang tàn nguyên sơ, thậm trí không có lều ở mà chỉ có nhà lá như một số bộ phim hay tư liệu quay được.Nhưng nơi ở trước mắt ấn tượng hoàn toàn khác biệt, nhìn cũng có chút phong cách độc đáo.Trước cổng bản doanh dựng bằng gỗ, trên đó có bảng dấu X bên dưới ghi chữ tiếng Anh Warning. Hai bên cổng có người canh gác, gương mặt để lộ không sơn xanh như đám người vừa nãy.Thủ lĩnh đi trước nói gì đó với lính canh gác, một người trong đó chạy đi đâu đó. Họ bị dẫn vào trong, những người khác đều dừng lại động tác đứng nhìn dõi theo bước đi của họ.Đám nghệ sĩ cảm giác như mình giống người ngoài hành tinh rớt xuống trái đất, bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không thiện cảm như vậy có chút rợn người.Người ở đây dựng nhà gỗ sinh hoạt riêng chứ không sống tập thể, công việc thì cùng nhau làm. Vài người ngồi trong chòi gỗ đang đan đồ gì đó, có người thì ở dưới mái che cưa gỗ đóng khung.Môi trường xung quanh sạch sẽ gọn gàng không bẩn thỉu hay hôi thối như tưởng tượng. Họ cứ nghĩ người ta sẽ ở dưới đất như người cổ, thậm trí ăn đồ sống uống nước lã. Nhưng nhìn trước mắt có vẻ họ giống dân tộc thiểu số hơn là người rừng.Đàm Đàmvà mọi người bị đưa đến ngôi nhà gỗ to nhất ở đây, cuối cùng cũng dừng lại không phải đi nữa. Bên trong hội trường lớn này chắc là nơi tập hợp mọi người sinh hoạt cộng đồng.Vừa mới đứng một chút thì ba người từ bên ngoài đi vào. Một ông lão một bà lão lớn tuổi và cậu trai canh gác vừa nãy đi cùng.Cách ăn mặc hai người đó có chút khác biệt, thủ lĩnh bên cạnh nhìn thấy họ là làm động tác tay đưa lên n.g.ự.c cúi đầu, xem ra là nghi thức chào hỏi, rất có thể họ là người đứng đầu ở đây.Nhưng gương mặt hai người này nhìn vào đã thấy khó tính, cảm giác giống như thông qua ánh mắt họ có thể nhìn thấu suy nghĩ linh hồn của mình vậy.Khán giả thầm than nhóm Cố Thần Vũ lần này gặp phải người không dễ chọc rồi. Không biết có bị làm khó hay an toàn thoát ra khỏi nơi này không.Trong giây phút căng thẳng bí bách, đột nhiên ông lão vừa vào đã đi nhanh về phía Đàm Đàm, hai tay đưa ra cười nói gì đó.“مرحبا”(mrḥbbā Fay) [Xin chào Fay]Cố Thần Vũ bước lên che phía trước người cô. Đàm Đàm vỗ vai anh nói không sao rồi cười đáp lại ông lão trước mặt.“وعليكم السلام”(wa ʿalaykum as-salām Dan) [Rất vui được gặp lại ông Dan.]Vân Mộng Hạ Vũ“كيف حالك؟ ”(kayfa ḥāluk?) [Cô khỏe không?]“بخير، شكرا”(bi-khayr, shukran) [Vâng tôi khỏe cảm ơn ông.]Bà lão đi cùng lúc này nước mắt đầm đìa, hai tay cầm lấy nâng tay Đàm Đàmcúi xuống hôn lên mu bàn tay cô.“بارك الله فيك ”(bārak allāhu fīki) [Chúa phù hộ cho cô]
Không khí diễn biến sau đó là một mảnh im lìm căng thẳng. Họ đi một lúc lâu, cây cối xung quanh mọc dại, nhìn bằng mắt thường có thể nhận ra nhóm nghệ sĩ đang bị dẫn vào sâu trong rừng, có lẽ là nơi tộc người này sinh sống. Họ sẽ không bị bắt về làm thịt chứ.
Bản doanh trong tưởng tượng của mọi người thường sẽ là một nơi hoang tàn nguyên sơ, thậm trí không có lều ở mà chỉ có nhà lá như một số bộ phim hay tư liệu quay được.
Nhưng nơi ở trước mắt ấn tượng hoàn toàn khác biệt, nhìn cũng có chút phong cách độc đáo.
Trước cổng bản doanh dựng bằng gỗ, trên đó có bảng dấu X bên dưới ghi chữ tiếng Anh Warning. Hai bên cổng có người canh gác, gương mặt để lộ không sơn xanh như đám người vừa nãy.
Thủ lĩnh đi trước nói gì đó với lính canh gác, một người trong đó chạy đi đâu đó. Họ bị dẫn vào trong, những người khác đều dừng lại động tác đứng nhìn dõi theo bước đi của họ.
Đám nghệ sĩ cảm giác như mình giống người ngoài hành tinh rớt xuống trái đất, bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không thiện cảm như vậy có chút rợn người.
Người ở đây dựng nhà gỗ sinh hoạt riêng chứ không sống tập thể, công việc thì cùng nhau làm. Vài người ngồi trong chòi gỗ đang đan đồ gì đó, có người thì ở dưới mái che cưa gỗ đóng khung.
Môi trường xung quanh sạch sẽ gọn gàng không bẩn thỉu hay hôi thối như tưởng tượng. Họ cứ nghĩ người ta sẽ ở dưới đất như người cổ, thậm trí ăn đồ sống uống nước lã. Nhưng nhìn trước mắt có vẻ họ giống dân tộc thiểu số hơn là người rừng.
Đàm Đàmvà mọi người bị đưa đến ngôi nhà gỗ to nhất ở đây, cuối cùng cũng dừng lại không phải đi nữa. Bên trong hội trường lớn này chắc là nơi tập hợp mọi người sinh hoạt cộng đồng.
Vừa mới đứng một chút thì ba người từ bên ngoài đi vào. Một ông lão một bà lão lớn tuổi và cậu trai canh gác vừa nãy đi cùng.
Cách ăn mặc hai người đó có chút khác biệt, thủ lĩnh bên cạnh nhìn thấy họ là làm động tác tay đưa lên n.g.ự.c cúi đầu, xem ra là nghi thức chào hỏi, rất có thể họ là người đứng đầu ở đây.
Nhưng gương mặt hai người này nhìn vào đã thấy khó tính, cảm giác giống như thông qua ánh mắt họ có thể nhìn thấu suy nghĩ linh hồn của mình vậy.
Khán giả thầm than nhóm Cố Thần Vũ lần này gặp phải người không dễ chọc rồi. Không biết có bị làm khó hay an toàn thoát ra khỏi nơi này không.
Trong giây phút căng thẳng bí bách, đột nhiên ông lão vừa vào đã đi nhanh về phía Đàm Đàm, hai tay đưa ra cười nói gì đó.
“مرحبا”
(mrḥbbā Fay) [Xin chào Fay]
Cố Thần Vũ bước lên che phía trước người cô. Đàm Đàm vỗ vai anh nói không sao rồi cười đáp lại ông lão trước mặt.
“وعليكم السلام”
(wa ʿalaykum as-salām Dan) [Rất vui được gặp lại ông Dan.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“كيف حالك؟ ”
(kayfa ḥāluk?) [Cô khỏe không?]
“بخير، شكرا”
(bi-khayr, shukran) [Vâng tôi khỏe cảm ơn ông.]
Bà lão đi cùng lúc này nước mắt đầm đìa, hai tay cầm lấy nâng tay Đàm Đàmcúi xuống hôn lên mu bàn tay cô.
“بارك الله فيك ”
(bārak allāhu fīki) [Chúa phù hộ cho cô]
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Không khí diễn biến sau đó là một mảnh im lìm căng thẳng. Họ đi một lúc lâu, cây cối xung quanh mọc dại, nhìn bằng mắt thường có thể nhận ra nhóm nghệ sĩ đang bị dẫn vào sâu trong rừng, có lẽ là nơi tộc người này sinh sống. Họ sẽ không bị bắt về làm thịt chứ.Bản doanh trong tưởng tượng của mọi người thường sẽ là một nơi hoang tàn nguyên sơ, thậm trí không có lều ở mà chỉ có nhà lá như một số bộ phim hay tư liệu quay được.Nhưng nơi ở trước mắt ấn tượng hoàn toàn khác biệt, nhìn cũng có chút phong cách độc đáo.Trước cổng bản doanh dựng bằng gỗ, trên đó có bảng dấu X bên dưới ghi chữ tiếng Anh Warning. Hai bên cổng có người canh gác, gương mặt để lộ không sơn xanh như đám người vừa nãy.Thủ lĩnh đi trước nói gì đó với lính canh gác, một người trong đó chạy đi đâu đó. Họ bị dẫn vào trong, những người khác đều dừng lại động tác đứng nhìn dõi theo bước đi của họ.Đám nghệ sĩ cảm giác như mình giống người ngoài hành tinh rớt xuống trái đất, bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không thiện cảm như vậy có chút rợn người.Người ở đây dựng nhà gỗ sinh hoạt riêng chứ không sống tập thể, công việc thì cùng nhau làm. Vài người ngồi trong chòi gỗ đang đan đồ gì đó, có người thì ở dưới mái che cưa gỗ đóng khung.Môi trường xung quanh sạch sẽ gọn gàng không bẩn thỉu hay hôi thối như tưởng tượng. Họ cứ nghĩ người ta sẽ ở dưới đất như người cổ, thậm trí ăn đồ sống uống nước lã. Nhưng nhìn trước mắt có vẻ họ giống dân tộc thiểu số hơn là người rừng.Đàm Đàmvà mọi người bị đưa đến ngôi nhà gỗ to nhất ở đây, cuối cùng cũng dừng lại không phải đi nữa. Bên trong hội trường lớn này chắc là nơi tập hợp mọi người sinh hoạt cộng đồng.Vừa mới đứng một chút thì ba người từ bên ngoài đi vào. Một ông lão một bà lão lớn tuổi và cậu trai canh gác vừa nãy đi cùng.Cách ăn mặc hai người đó có chút khác biệt, thủ lĩnh bên cạnh nhìn thấy họ là làm động tác tay đưa lên n.g.ự.c cúi đầu, xem ra là nghi thức chào hỏi, rất có thể họ là người đứng đầu ở đây.Nhưng gương mặt hai người này nhìn vào đã thấy khó tính, cảm giác giống như thông qua ánh mắt họ có thể nhìn thấu suy nghĩ linh hồn của mình vậy.Khán giả thầm than nhóm Cố Thần Vũ lần này gặp phải người không dễ chọc rồi. Không biết có bị làm khó hay an toàn thoát ra khỏi nơi này không.Trong giây phút căng thẳng bí bách, đột nhiên ông lão vừa vào đã đi nhanh về phía Đàm Đàm, hai tay đưa ra cười nói gì đó.“مرحبا”(mrḥbbā Fay) [Xin chào Fay]Cố Thần Vũ bước lên che phía trước người cô. Đàm Đàm vỗ vai anh nói không sao rồi cười đáp lại ông lão trước mặt.“وعليكم السلام”(wa ʿalaykum as-salām Dan) [Rất vui được gặp lại ông Dan.]Vân Mộng Hạ Vũ“كيف حالك؟ ”(kayfa ḥāluk?) [Cô khỏe không?]“بخير، شكرا”(bi-khayr, shukran) [Vâng tôi khỏe cảm ơn ông.]Bà lão đi cùng lúc này nước mắt đầm đìa, hai tay cầm lấy nâng tay Đàm Đàmcúi xuống hôn lên mu bàn tay cô.“بارك الله فيك ”(bārak allāhu fīki) [Chúa phù hộ cho cô]