Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 236: Chương 236
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Con dâu Hạ thị là người nhanh nhạy, trong lúc mẹ chồng chưa kịp phản ứng đã đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.“Cha chồng cháu hiện tại đi vắng không có nhà. Xin hỏi danh tính quý phu nhân là gì, khi về cháu nhất định sẽ nói cha liên hệ lại với cô.”Hạ Ninh một mình đứng trước mặt hai người phụ nữ, phía sau là đám người làm Hạ thị đang nhìn mình.Ánh mắt cô lạnh lùng, khí tức sát phạt quanh năm làm mọi người e sợ. Hạ Ninh cô không muốn ỷ thế h.i.ế.p người nhưng dám đụng vào con trai út thì phải gánh chịu cơn giận dữ của cô.Giọng thanh lãnh chậm chạp vang lên, cố tình nói to cho người nào đó nghe.“Nhắc với Cố Quốc Tuân là ông ta không dạy được con gái thì để tôi dạy ông ta cách làm người. Hậu quả do con cái gây ra, bố mẹ không thể chối bỏ và phải chịu trách nhiệm với hậu quả đó.”Hạ Ninh nói dứt lời nhìn thẳng mắt Hạ phu nhân. Nụ cười mỉa nhếch lên đầy nguy hiểm, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn, áp lực vô hình mang theo lạnh lẽo u tối bao trùm khắp không gian, ám ảnh Hạ phu nhân đến suốt đời.“Nguyên tắc của tôi trước giờ không đánh phụ nữ và trẻ nhỏ. Nhưng có những người đáng đánh thì phải đánh.”Nói xong Hạ Ninh dứt khoát vung tay tát thẳng vào mặt Hạ phu nhân. Tiếng vang vọng kéo dài trong không gian tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng hơn.“Bốp.”“Mạnh Dĩnh cô dám xúi dục con gái mình bỏ thuốc con trai tôi, sau đó âm thầm đồng ý các việc làm xấu xa của cô ta. Ai cho cô lá gan làm chuyện đó, cô đã xin phép tôi chưa. Bài học cảnh báo lần trước dành cho Hạ thị chưa đủ để Hạ Quốc Tuân nhận ra lời cảnh cáo, hay ông ta mải mê nữ sắc bên ngoài không muốn quản Hạ thị nữa.”“Con gái mình trở nên tệ hại như hiện tại thì người làm mẹ như cô không có tư cách chối bỏ trách nhiệm. Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, nếu không thì không đơn giản như vậy đâu.”Mạnh Dĩnh cả đời được cưng chiều, bố mẹ bà không nỡ quát mắng chứ đừng nói dơ tay động chân. Vậy mà ngày hôm nay trước mặt con dâu, bà đã phải nếm trải toàn bộ, cả thêm sự tủi nhục chưa từng có.Đến tận khi người phụ nữ kia rời đi bà vẫn không thể thốt lên một lời nào. Hoàn toàn bị khí thế lẫn phong thái của người ta áp đảo.Về sau bà mới biết cái tát hôm nay mới chỉ là mở đầu cho chuỗi ngày tháng kinh khủng sau này. Danh tiếng lẫn sự tàn nhẫn của Hạ Ninh bà chính thức được trải nghiệm.Hạ Ninh rời đi đồng nghĩa với việc số phận của Hạ thị cũng được quyết định.Chủ tịch Hạ Quốc Tuấn trốn ở trên lầu nhìn ác ma đáng sợ kia lên trực thăng, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại kêu liên tục.Vân Mộng Hạ VũÔng biết lần này xong rồi, không thể cứu vẫn tình hình được nữa.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Con dâu Hạ thị là người nhanh nhạy, trong lúc mẹ chồng chưa kịp phản ứng đã đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.“Cha chồng cháu hiện tại đi vắng không có nhà. Xin hỏi danh tính quý phu nhân là gì, khi về cháu nhất định sẽ nói cha liên hệ lại với cô.”Hạ Ninh một mình đứng trước mặt hai người phụ nữ, phía sau là đám người làm Hạ thị đang nhìn mình.Ánh mắt cô lạnh lùng, khí tức sát phạt quanh năm làm mọi người e sợ. Hạ Ninh cô không muốn ỷ thế h.i.ế.p người nhưng dám đụng vào con trai út thì phải gánh chịu cơn giận dữ của cô.Giọng thanh lãnh chậm chạp vang lên, cố tình nói to cho người nào đó nghe.“Nhắc với Cố Quốc Tuân là ông ta không dạy được con gái thì để tôi dạy ông ta cách làm người. Hậu quả do con cái gây ra, bố mẹ không thể chối bỏ và phải chịu trách nhiệm với hậu quả đó.”Hạ Ninh nói dứt lời nhìn thẳng mắt Hạ phu nhân. Nụ cười mỉa nhếch lên đầy nguy hiểm, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn, áp lực vô hình mang theo lạnh lẽo u tối bao trùm khắp không gian, ám ảnh Hạ phu nhân đến suốt đời.“Nguyên tắc của tôi trước giờ không đánh phụ nữ và trẻ nhỏ. Nhưng có những người đáng đánh thì phải đánh.”Nói xong Hạ Ninh dứt khoát vung tay tát thẳng vào mặt Hạ phu nhân. Tiếng vang vọng kéo dài trong không gian tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng hơn.“Bốp.”“Mạnh Dĩnh cô dám xúi dục con gái mình bỏ thuốc con trai tôi, sau đó âm thầm đồng ý các việc làm xấu xa của cô ta. Ai cho cô lá gan làm chuyện đó, cô đã xin phép tôi chưa. Bài học cảnh báo lần trước dành cho Hạ thị chưa đủ để Hạ Quốc Tuân nhận ra lời cảnh cáo, hay ông ta mải mê nữ sắc bên ngoài không muốn quản Hạ thị nữa.”“Con gái mình trở nên tệ hại như hiện tại thì người làm mẹ như cô không có tư cách chối bỏ trách nhiệm. Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, nếu không thì không đơn giản như vậy đâu.”Mạnh Dĩnh cả đời được cưng chiều, bố mẹ bà không nỡ quát mắng chứ đừng nói dơ tay động chân. Vậy mà ngày hôm nay trước mặt con dâu, bà đã phải nếm trải toàn bộ, cả thêm sự tủi nhục chưa từng có.Đến tận khi người phụ nữ kia rời đi bà vẫn không thể thốt lên một lời nào. Hoàn toàn bị khí thế lẫn phong thái của người ta áp đảo.Về sau bà mới biết cái tát hôm nay mới chỉ là mở đầu cho chuỗi ngày tháng kinh khủng sau này. Danh tiếng lẫn sự tàn nhẫn của Hạ Ninh bà chính thức được trải nghiệm.Hạ Ninh rời đi đồng nghĩa với việc số phận của Hạ thị cũng được quyết định.Chủ tịch Hạ Quốc Tuấn trốn ở trên lầu nhìn ác ma đáng sợ kia lên trực thăng, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại kêu liên tục.Vân Mộng Hạ VũÔng biết lần này xong rồi, không thể cứu vẫn tình hình được nữa.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Con dâu Hạ thị là người nhanh nhạy, trong lúc mẹ chồng chưa kịp phản ứng đã đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.“Cha chồng cháu hiện tại đi vắng không có nhà. Xin hỏi danh tính quý phu nhân là gì, khi về cháu nhất định sẽ nói cha liên hệ lại với cô.”Hạ Ninh một mình đứng trước mặt hai người phụ nữ, phía sau là đám người làm Hạ thị đang nhìn mình.Ánh mắt cô lạnh lùng, khí tức sát phạt quanh năm làm mọi người e sợ. Hạ Ninh cô không muốn ỷ thế h.i.ế.p người nhưng dám đụng vào con trai út thì phải gánh chịu cơn giận dữ của cô.Giọng thanh lãnh chậm chạp vang lên, cố tình nói to cho người nào đó nghe.“Nhắc với Cố Quốc Tuân là ông ta không dạy được con gái thì để tôi dạy ông ta cách làm người. Hậu quả do con cái gây ra, bố mẹ không thể chối bỏ và phải chịu trách nhiệm với hậu quả đó.”Hạ Ninh nói dứt lời nhìn thẳng mắt Hạ phu nhân. Nụ cười mỉa nhếch lên đầy nguy hiểm, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn, áp lực vô hình mang theo lạnh lẽo u tối bao trùm khắp không gian, ám ảnh Hạ phu nhân đến suốt đời.“Nguyên tắc của tôi trước giờ không đánh phụ nữ và trẻ nhỏ. Nhưng có những người đáng đánh thì phải đánh.”Nói xong Hạ Ninh dứt khoát vung tay tát thẳng vào mặt Hạ phu nhân. Tiếng vang vọng kéo dài trong không gian tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng hơn.“Bốp.”“Mạnh Dĩnh cô dám xúi dục con gái mình bỏ thuốc con trai tôi, sau đó âm thầm đồng ý các việc làm xấu xa của cô ta. Ai cho cô lá gan làm chuyện đó, cô đã xin phép tôi chưa. Bài học cảnh báo lần trước dành cho Hạ thị chưa đủ để Hạ Quốc Tuân nhận ra lời cảnh cáo, hay ông ta mải mê nữ sắc bên ngoài không muốn quản Hạ thị nữa.”“Con gái mình trở nên tệ hại như hiện tại thì người làm mẹ như cô không có tư cách chối bỏ trách nhiệm. Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, nếu không thì không đơn giản như vậy đâu.”Mạnh Dĩnh cả đời được cưng chiều, bố mẹ bà không nỡ quát mắng chứ đừng nói dơ tay động chân. Vậy mà ngày hôm nay trước mặt con dâu, bà đã phải nếm trải toàn bộ, cả thêm sự tủi nhục chưa từng có.Đến tận khi người phụ nữ kia rời đi bà vẫn không thể thốt lên một lời nào. Hoàn toàn bị khí thế lẫn phong thái của người ta áp đảo.Về sau bà mới biết cái tát hôm nay mới chỉ là mở đầu cho chuỗi ngày tháng kinh khủng sau này. Danh tiếng lẫn sự tàn nhẫn của Hạ Ninh bà chính thức được trải nghiệm.Hạ Ninh rời đi đồng nghĩa với việc số phận của Hạ thị cũng được quyết định.Chủ tịch Hạ Quốc Tuấn trốn ở trên lầu nhìn ác ma đáng sợ kia lên trực thăng, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại kêu liên tục.Vân Mộng Hạ VũÔng biết lần này xong rồi, không thể cứu vẫn tình hình được nữa.