Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 496: Chương 496

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Lục Tiểu Xuyên đến tiệm cầm đồ, trực tiếp lấy ảnh ra, "Thứ này, các người có không?"Đối phương liếc nhìn rồi nói: "Có, 100 vạn ."100 vạn ?!Lục Tiểu Xuyên lập tức cau mày, không phải anh ta không có tiền, mà là anh thật sự không phải là kẻ ngốc . Giá này, quá đắt![Trời ơi, cướp giữa thanh thiên bạch nhật sao ? Trắng trợn như vậy ?][Đại thiếu gia, đừng mua, lão nô làm cho cậu một cái!][Người giàu chắc sẽ không phải kẻ ngốc đi ?]"Cho tôi xem trước đã."Lục Tiểu Xuyên tự chứng minh , mình vẫn còn đầu óc.Đối phương nhìn nhìn Lục Tiểu Xuyên, nhìn cậu thanh niên này từ khí chất đến ăn mặc cũng biểu hiện phú quý, xem ra không phải là kẻ lừa đảo , cuối cùng đồng ý, đi vào sân sau, một lúc sau, cầm một chiếc hộp đi ra.Đối phương mở hộp.Lục Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy huy chương đó, cả người đều sững sờ."Đây chính là của tôi! Các người lấy ở đâu ra vậy!"Lục Tiểu Xuyên vốn tưởng là cùng kiểu dáng, không ngờ tới, chính là cái anh đã đánh mất !Anh rõ ràng quên nó ở nước ngoài, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây? Đối phương nghe anh ta nói, lại đóng hộp lại, "Từ đâu mà tôi có nó , tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu chỉ cần biết, cậu muốn lấy lại, 100 vạn .""Đương nhiên, nếu cậu cho tôi một ngàn vạn , tôi có thể cân nhắc có nói thông tin này cho cậu biết hay không ?"Lục Tiểu Xuyên nghe vậy, cắn răng, một ngàn vạn nhà anh ta có, nhưng anh ta không lấy ra được.Hơn nữa, anh ta cũng không muốn biết đến vậy.Vì vậy, cuối cùng Lục Tiểu Xuyên quyết định, chỉ mua huy chương.[A a, đau lòng quá, rõ ràng 100 vạn không phải của tôi, nhưng tôi thật sự rất đau lòng!][Cảm giác nhập tâm quá mạnh, tôi cảm thấy bây giờ mình đã nghèo c.h.ế.t rồi!]Lục Tiểu Xuyên trả tiền, tiền trao cháo múc , huy chương thuộc về anh .Lục Tiểu Xuyên nhận được huy chương, liền bắt đầu kiểm tra. Kết quả vừa lật được hai lần, đột nhiên ngửi thấy một mùi, sau đó, anh ta lăn ra ngất xỉu.Điện thoại rơi xuống đất, sau đó, kết nối bên kia livestream liền bị ngắt.[Nguy rồi ! Đại thiếu gia xảy ra chuyện rồi ! Lão nô phải đi hộ chủ ! Phải cứu đại thiếu gia ra ! Đừng ai ngăn cản tôi !][Lầu trên xả xả vai đi ! Bình tĩnh một chút ! Đừng tự đưa đến cửa đến lúc đó đại thiếu gia là cứu không được , lại bị gi.ế.t cả đôi .][Kỷ sư có tính được chuyện này không?][Mà này, đây là vị trí do Kỷ sư tính ra, vậy xảy ra chuyện, Kỷ sư cũng có trách nhiệm đúng không ?] 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Lục Tiểu Xuyên đến tiệm cầm đồ, trực tiếp lấy ảnh ra, "Thứ này, các người có không?"Đối phương liếc nhìn rồi nói: "Có, 100 vạn ."100 vạn ?!Lục Tiểu Xuyên lập tức cau mày, không phải anh ta không có tiền, mà là anh thật sự không phải là kẻ ngốc . Giá này, quá đắt![Trời ơi, cướp giữa thanh thiên bạch nhật sao ? Trắng trợn như vậy ?][Đại thiếu gia, đừng mua, lão nô làm cho cậu một cái!][Người giàu chắc sẽ không phải kẻ ngốc đi ?]"Cho tôi xem trước đã."Lục Tiểu Xuyên tự chứng minh , mình vẫn còn đầu óc.Đối phương nhìn nhìn Lục Tiểu Xuyên, nhìn cậu thanh niên này từ khí chất đến ăn mặc cũng biểu hiện phú quý, xem ra không phải là kẻ lừa đảo , cuối cùng đồng ý, đi vào sân sau, một lúc sau, cầm một chiếc hộp đi ra.Đối phương mở hộp.Lục Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy huy chương đó, cả người đều sững sờ."Đây chính là của tôi! Các người lấy ở đâu ra vậy!"Lục Tiểu Xuyên vốn tưởng là cùng kiểu dáng, không ngờ tới, chính là cái anh đã đánh mất !Anh rõ ràng quên nó ở nước ngoài, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây? Đối phương nghe anh ta nói, lại đóng hộp lại, "Từ đâu mà tôi có nó , tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu chỉ cần biết, cậu muốn lấy lại, 100 vạn .""Đương nhiên, nếu cậu cho tôi một ngàn vạn , tôi có thể cân nhắc có nói thông tin này cho cậu biết hay không ?"Lục Tiểu Xuyên nghe vậy, cắn răng, một ngàn vạn nhà anh ta có, nhưng anh ta không lấy ra được.Hơn nữa, anh ta cũng không muốn biết đến vậy.Vì vậy, cuối cùng Lục Tiểu Xuyên quyết định, chỉ mua huy chương.[A a, đau lòng quá, rõ ràng 100 vạn không phải của tôi, nhưng tôi thật sự rất đau lòng!][Cảm giác nhập tâm quá mạnh, tôi cảm thấy bây giờ mình đã nghèo c.h.ế.t rồi!]Lục Tiểu Xuyên trả tiền, tiền trao cháo múc , huy chương thuộc về anh .Lục Tiểu Xuyên nhận được huy chương, liền bắt đầu kiểm tra. Kết quả vừa lật được hai lần, đột nhiên ngửi thấy một mùi, sau đó, anh ta lăn ra ngất xỉu.Điện thoại rơi xuống đất, sau đó, kết nối bên kia livestream liền bị ngắt.[Nguy rồi ! Đại thiếu gia xảy ra chuyện rồi ! Lão nô phải đi hộ chủ ! Phải cứu đại thiếu gia ra ! Đừng ai ngăn cản tôi !][Lầu trên xả xả vai đi ! Bình tĩnh một chút ! Đừng tự đưa đến cửa đến lúc đó đại thiếu gia là cứu không được , lại bị gi.ế.t cả đôi .][Kỷ sư có tính được chuyện này không?][Mà này, đây là vị trí do Kỷ sư tính ra, vậy xảy ra chuyện, Kỷ sư cũng có trách nhiệm đúng không ?] 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Lục Tiểu Xuyên đến tiệm cầm đồ, trực tiếp lấy ảnh ra, "Thứ này, các người có không?"Đối phương liếc nhìn rồi nói: "Có, 100 vạn ."100 vạn ?!Lục Tiểu Xuyên lập tức cau mày, không phải anh ta không có tiền, mà là anh thật sự không phải là kẻ ngốc . Giá này, quá đắt![Trời ơi, cướp giữa thanh thiên bạch nhật sao ? Trắng trợn như vậy ?][Đại thiếu gia, đừng mua, lão nô làm cho cậu một cái!][Người giàu chắc sẽ không phải kẻ ngốc đi ?]"Cho tôi xem trước đã."Lục Tiểu Xuyên tự chứng minh , mình vẫn còn đầu óc.Đối phương nhìn nhìn Lục Tiểu Xuyên, nhìn cậu thanh niên này từ khí chất đến ăn mặc cũng biểu hiện phú quý, xem ra không phải là kẻ lừa đảo , cuối cùng đồng ý, đi vào sân sau, một lúc sau, cầm một chiếc hộp đi ra.Đối phương mở hộp.Lục Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy huy chương đó, cả người đều sững sờ."Đây chính là của tôi! Các người lấy ở đâu ra vậy!"Lục Tiểu Xuyên vốn tưởng là cùng kiểu dáng, không ngờ tới, chính là cái anh đã đánh mất !Anh rõ ràng quên nó ở nước ngoài, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây? Đối phương nghe anh ta nói, lại đóng hộp lại, "Từ đâu mà tôi có nó , tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu chỉ cần biết, cậu muốn lấy lại, 100 vạn .""Đương nhiên, nếu cậu cho tôi một ngàn vạn , tôi có thể cân nhắc có nói thông tin này cho cậu biết hay không ?"Lục Tiểu Xuyên nghe vậy, cắn răng, một ngàn vạn nhà anh ta có, nhưng anh ta không lấy ra được.Hơn nữa, anh ta cũng không muốn biết đến vậy.Vì vậy, cuối cùng Lục Tiểu Xuyên quyết định, chỉ mua huy chương.[A a, đau lòng quá, rõ ràng 100 vạn không phải của tôi, nhưng tôi thật sự rất đau lòng!][Cảm giác nhập tâm quá mạnh, tôi cảm thấy bây giờ mình đã nghèo c.h.ế.t rồi!]Lục Tiểu Xuyên trả tiền, tiền trao cháo múc , huy chương thuộc về anh .Lục Tiểu Xuyên nhận được huy chương, liền bắt đầu kiểm tra. Kết quả vừa lật được hai lần, đột nhiên ngửi thấy một mùi, sau đó, anh ta lăn ra ngất xỉu.Điện thoại rơi xuống đất, sau đó, kết nối bên kia livestream liền bị ngắt.[Nguy rồi ! Đại thiếu gia xảy ra chuyện rồi ! Lão nô phải đi hộ chủ ! Phải cứu đại thiếu gia ra ! Đừng ai ngăn cản tôi !][Lầu trên xả xả vai đi ! Bình tĩnh một chút ! Đừng tự đưa đến cửa đến lúc đó đại thiếu gia là cứu không được , lại bị gi.ế.t cả đôi .][Kỷ sư có tính được chuyện này không?][Mà này, đây là vị trí do Kỷ sư tính ra, vậy xảy ra chuyện, Kỷ sư cũng có trách nhiệm đúng không ?] 

Chương 496: Chương 496