Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 553: Chương 553
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Bố Hạ Liên không dám nghĩ nhiều, sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian , Hoàng Như có thể quay về bất cứ lúc nào .Vì vậy, bố Hạ Liên vội vàng bế hai đứa trẻ lên, hai đứa trẻ rất ngoan, cũng có thể là do chúng nhận ra ông ngoại , biết ông ngoại muốn đưa chúng đi gặp mẹ.Từ lúc ra khỏi phòng, cho đến khi lên xe, suốt dọc đường, hai đứa trẻ đều không khóc lóc!Lên xe, bố Hạ Liên ôm chặt hai đứa trẻ.“Hai tiểu bảo bối của ông nha , ngoan quá đi mất . Rất giống mẹ các con !” Bố Hạ Liên yêu thương nhìn hai đứa nhỏ , hai đứa nhỏ vẫn a a cười.Tài xế ở phía trước nhìn thấy, không khỏi nói: “Ồ, ông anh, là cháu gái song sinh à! Nhìn mềm mại đáng yêu quá , ông có phúc thật đấy!”Bố Hạ Liên nghe vậy, nước mắt lưng tròng, “Đúng vậy, là cháu ngoại tôi đấy, nhà chúng tôi có phúc lắm.”Tài xế không biết lời này của bố Hạ Liên còn có ý nghĩa sâu xa, không biết hai cháu ngoại này là gia đình bọn họ tưởng đã mất may mà còn tìm lại được .Đến nhà bố mẹ Hạ Liên , tài xế thậm chí còn không lấy tiền của bố Hạ Liên, nói là muốn lì xì cho hai đứa nhỏ . Bố Hạ Liên bế hai đứa nhỏ trên tay , Như Ý và Tưởng Niệm giống như cảm nhận được thiện ý của tài xế , vậy mà còn hướng tài xế toét miệng cười .Tài xế bị nụ cười của 2 đứa nhỏ làm cho tan chảy , lại không nhịn được hâm mộ từ tận đáy lòng , ông ấy nói: “Ông anh! Có phúc thật đấy!”Bố Hạ Liên gật đầu đồng ý , cám ơn tài xế rồi chào tạm biệt ông ấy , vội vàng vào nhà, cũng không dám nán lại bên ngoài quá lâu .Nhà họ Hạ.Mẹ Hạ Liên vất vả lắm mới dỗ được Hạ Liên bình tĩnh lại , Hạ Liên vừa nghe thấy tiếng mở cửa, gần như lập tức bật dậy.“Đứa nhỏ ! Đứa nhỏ về rồi!”Hạ Liên lập tức chạy ra ngoài.Mẹ Hạ Liên vội vàng đuổi theo, “Tiểu Liên, con đừng đi! Mẹ không đi nhanh được! Đứa nhỏ nào , nhà chúng ta làm gì có đứa nhỏ …”Tuy nhiên, vừa chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng chồng , ngay lập tức ánh mắt bà bị hai đứa nhỏ ông bế trên tay thu hút .Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Hạ Liên, liền a a giãy giụa , muốn thoát khỏi ' sự kìm kẹp ' của ông ngoại , đưa tay hướng về phía Hạ Liên , muốn quay về bên vòng tay mẹ mềm mềm thơm thơm .Hạ Liên vội vàng chạy đến , đón nhận 2 đứa bé , bố Hạ Liên không dám buông tay, sợ con gái vì quá kích động , lóng ngóng tay chơi làm rơi tiểu bảo bối .
Bố Hạ Liên không dám nghĩ nhiều, sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian , Hoàng Như có thể quay về bất cứ lúc nào .
Vì vậy, bố Hạ Liên vội vàng bế hai đứa trẻ lên, hai đứa trẻ rất ngoan, cũng có thể là do chúng nhận ra ông ngoại , biết ông ngoại muốn đưa chúng đi gặp mẹ.
Từ lúc ra khỏi phòng, cho đến khi lên xe, suốt dọc đường, hai đứa trẻ đều không khóc lóc!
Lên xe, bố Hạ Liên ôm chặt hai đứa trẻ.
“Hai tiểu bảo bối của ông nha , ngoan quá đi mất . Rất giống mẹ các con !”
Bố Hạ Liên yêu thương nhìn hai đứa nhỏ , hai đứa nhỏ vẫn a a cười.
Tài xế ở phía trước nhìn thấy, không khỏi nói: “Ồ, ông anh, là cháu gái song sinh à! Nhìn mềm mại đáng yêu quá , ông có phúc thật đấy!”
Bố Hạ Liên nghe vậy, nước mắt lưng tròng, “Đúng vậy, là cháu ngoại tôi đấy, nhà chúng tôi có phúc lắm.”
Tài xế không biết lời này của bố Hạ Liên còn có ý nghĩa sâu xa, không biết hai cháu ngoại này là gia đình bọn họ tưởng đã mất may mà còn tìm lại được .
Đến nhà bố mẹ Hạ Liên , tài xế thậm chí còn không lấy tiền của bố Hạ Liên, nói là muốn lì xì cho hai đứa nhỏ .
Bố Hạ Liên bế hai đứa nhỏ trên tay , Như Ý và Tưởng Niệm giống như cảm nhận được thiện ý của tài xế , vậy mà còn hướng tài xế toét miệng cười .
Tài xế bị nụ cười của 2 đứa nhỏ làm cho tan chảy , lại không nhịn được hâm mộ từ tận đáy lòng , ông ấy nói: “Ông anh! Có phúc thật đấy!”
Bố Hạ Liên gật đầu đồng ý , cám ơn tài xế rồi chào tạm biệt ông ấy , vội vàng vào nhà, cũng không dám nán lại bên ngoài quá lâu .
Nhà họ Hạ.
Mẹ Hạ Liên vất vả lắm mới dỗ được Hạ Liên bình tĩnh lại , Hạ Liên vừa nghe thấy tiếng mở cửa, gần như lập tức bật dậy.
“Đứa nhỏ ! Đứa nhỏ về rồi!”
Hạ Liên lập tức chạy ra ngoài.
Mẹ Hạ Liên vội vàng đuổi theo, “Tiểu Liên, con đừng đi! Mẹ không đi nhanh được! Đứa nhỏ nào , nhà chúng ta làm gì có đứa nhỏ …”
Tuy nhiên, vừa chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng chồng , ngay lập tức ánh mắt bà bị hai đứa nhỏ ông bế trên tay thu hút .
Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Hạ Liên, liền a a giãy giụa , muốn thoát khỏi ' sự kìm kẹp ' của ông ngoại , đưa tay hướng về phía Hạ Liên , muốn quay về bên vòng tay mẹ mềm mềm thơm thơm .
Hạ Liên vội vàng chạy đến , đón nhận 2 đứa bé , bố Hạ Liên không dám buông tay, sợ con gái vì quá kích động , lóng ngóng tay chơi làm rơi tiểu bảo bối .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Bố Hạ Liên không dám nghĩ nhiều, sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian , Hoàng Như có thể quay về bất cứ lúc nào .Vì vậy, bố Hạ Liên vội vàng bế hai đứa trẻ lên, hai đứa trẻ rất ngoan, cũng có thể là do chúng nhận ra ông ngoại , biết ông ngoại muốn đưa chúng đi gặp mẹ.Từ lúc ra khỏi phòng, cho đến khi lên xe, suốt dọc đường, hai đứa trẻ đều không khóc lóc!Lên xe, bố Hạ Liên ôm chặt hai đứa trẻ.“Hai tiểu bảo bối của ông nha , ngoan quá đi mất . Rất giống mẹ các con !” Bố Hạ Liên yêu thương nhìn hai đứa nhỏ , hai đứa nhỏ vẫn a a cười.Tài xế ở phía trước nhìn thấy, không khỏi nói: “Ồ, ông anh, là cháu gái song sinh à! Nhìn mềm mại đáng yêu quá , ông có phúc thật đấy!”Bố Hạ Liên nghe vậy, nước mắt lưng tròng, “Đúng vậy, là cháu ngoại tôi đấy, nhà chúng tôi có phúc lắm.”Tài xế không biết lời này của bố Hạ Liên còn có ý nghĩa sâu xa, không biết hai cháu ngoại này là gia đình bọn họ tưởng đã mất may mà còn tìm lại được .Đến nhà bố mẹ Hạ Liên , tài xế thậm chí còn không lấy tiền của bố Hạ Liên, nói là muốn lì xì cho hai đứa nhỏ . Bố Hạ Liên bế hai đứa nhỏ trên tay , Như Ý và Tưởng Niệm giống như cảm nhận được thiện ý của tài xế , vậy mà còn hướng tài xế toét miệng cười .Tài xế bị nụ cười của 2 đứa nhỏ làm cho tan chảy , lại không nhịn được hâm mộ từ tận đáy lòng , ông ấy nói: “Ông anh! Có phúc thật đấy!”Bố Hạ Liên gật đầu đồng ý , cám ơn tài xế rồi chào tạm biệt ông ấy , vội vàng vào nhà, cũng không dám nán lại bên ngoài quá lâu .Nhà họ Hạ.Mẹ Hạ Liên vất vả lắm mới dỗ được Hạ Liên bình tĩnh lại , Hạ Liên vừa nghe thấy tiếng mở cửa, gần như lập tức bật dậy.“Đứa nhỏ ! Đứa nhỏ về rồi!”Hạ Liên lập tức chạy ra ngoài.Mẹ Hạ Liên vội vàng đuổi theo, “Tiểu Liên, con đừng đi! Mẹ không đi nhanh được! Đứa nhỏ nào , nhà chúng ta làm gì có đứa nhỏ …”Tuy nhiên, vừa chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng chồng , ngay lập tức ánh mắt bà bị hai đứa nhỏ ông bế trên tay thu hút .Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Hạ Liên, liền a a giãy giụa , muốn thoát khỏi ' sự kìm kẹp ' của ông ngoại , đưa tay hướng về phía Hạ Liên , muốn quay về bên vòng tay mẹ mềm mềm thơm thơm .Hạ Liên vội vàng chạy đến , đón nhận 2 đứa bé , bố Hạ Liên không dám buông tay, sợ con gái vì quá kích động , lóng ngóng tay chơi làm rơi tiểu bảo bối .