Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 556: Chương 556

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Người giúp việc vốn định cãi lý với Hoàng Như, nhưng nhìn thấy những đứa nhỏ thật sự không thấy đâu, cũng ngây người!“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, rõ ràng lúc tôi ra ngoài, hai đứa vẫn đang ngủ ngoan mà.”Chính vì chúng đang ngủ, nên bà ta mới dám tranh thủ ra ngoài mua đồ ăn!Hoàng Như như phát điên , nhưng cô ta biết , sự việc đã xảy ra rồi , dù có đánh c.h.ế.t người giúp việc cũng vô dụng, mà còn sẽ bị vào tù . Nên cô ta cố gắng tìm về lý trí , bình tĩnh kiểm tra camera giám sát.Trong camera, cô ta nhìn thấy một lão già nhân lúc trong nhà không có người , đã đi vào trộm con, Hoàng Như lập tức định báo cảnh sát. “Chồng ơi ! Con bị người ta trộm mất rồi!”Nhưng Hoàng Như lại nhớ ra 1 chuyện , nên cô ta thay đổi ý định , gọi điện cho Chu Minh Chí trước.Dù sao cô ta cũng chưa thật sự kết hôn với Chu Minh Chí, những đứa nhỏ này hiện tại về mặt luật pháp là con của Chu Minh Chí và người phụ nữ kia , nếu cô ta trực tiếp báo cảnh sát, cảnh sát hỏi mối quan hệ giữa cô ta với những đứa nhỏ , cô ta biết trả lời thế nào ? Thậm chí còn có thể trước thời gian làm bại lộ mối quan hệ của cô ta và Chu Minh Chí.Bên kia, Chu Minh Chí vốn định hôm nay đến nhà Hạ Liên một chuyến, hắn cũng đã lâu không gặp Hạ Liên rồi, nếu còn tiếp tục 'vắng mặt', e rằng sẽ bị nghi ngờ. Kết quả không ngờ, người chưa đến Hạ gia đã nhận được cuộc gọi của nhân tình , báo là 2 đứa nhỏ biến mất .“Ai trộm?! Không phải tôi đã nói rồi sao ? Nói cô phải luôn luôn ở nhà, không thì cũng phải thuê bảo mẫu để luôn luôn có người lớn trông chừng , cô một hai phải tự mình làm lấy . Lần này , cô lại đi đâu ?!”Chu Minh Chí gào thét.Hoàng Như vô cùng ấm ức, “Em cũng không thể ngày nào cũng ở nhà được . Em cũng phải ra ngoài việc nọ việc kia mà.”Chu Minh Chí biết bây giờ không phải lúc tranh cãi, trách móc nhau về chuyện này, hắn cố nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Ai ?”“Camera quay được người đưa 2 đứa nhỏ đi , là một ông già.” Hoàng Như nói.“Ông già nào, sao ông ta lại vào được?”Chu Minh Chí liên tục hỏi rất nhiều câu hỏi.Hoàng Như cũng uỷ khuất: “Sao em biết được ?! Em cũng chưa nhìn thấy ông ta bao giờ . Em xem camera, ông ta nhập mật khẩu mở cửa vào nhà, không chừng là đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi. Nhưng may mà, camera đã quay được toàn bộ hình dáng của ông ta, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”  

Người giúp việc vốn định cãi lý với Hoàng Như, nhưng nhìn thấy những đứa nhỏ thật sự không thấy đâu, cũng ngây người!

“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, rõ ràng lúc tôi ra ngoài, hai đứa vẫn đang ngủ ngoan mà.”

Chính vì chúng đang ngủ, nên bà ta mới dám tranh thủ ra ngoài mua đồ ăn!

Hoàng Như như phát điên , nhưng cô ta biết , sự việc đã xảy ra rồi , dù có đánh c.h.ế.t người giúp việc cũng vô dụng, mà còn sẽ bị vào tù . Nên cô ta cố gắng tìm về lý trí , bình tĩnh kiểm tra camera giám sát.

Trong camera, cô ta nhìn thấy một lão già nhân lúc trong nhà không có người , đã đi vào trộm con, Hoàng Như lập tức định báo cảnh sát.

 

“Chồng ơi ! Con bị người ta trộm mất rồi!”

Nhưng Hoàng Như lại nhớ ra 1 chuyện , nên cô ta thay đổi ý định , gọi điện cho Chu Minh Chí trước.

Dù sao cô ta cũng chưa thật sự kết hôn với Chu Minh Chí, những đứa nhỏ này hiện tại về mặt luật pháp là con của Chu Minh Chí và người phụ nữ kia , nếu cô ta trực tiếp báo cảnh sát, cảnh sát hỏi mối quan hệ giữa cô ta với những đứa nhỏ , cô ta biết trả lời thế nào ? Thậm chí còn có thể trước thời gian làm bại lộ mối quan hệ của cô ta và Chu Minh Chí.

Bên kia, Chu Minh Chí vốn định hôm nay đến nhà Hạ Liên một chuyến, hắn cũng đã lâu không gặp Hạ Liên rồi, nếu còn tiếp tục 'vắng mặt', e rằng sẽ bị nghi ngờ.

 

Kết quả không ngờ, người chưa đến Hạ gia đã nhận được cuộc gọi của nhân tình , báo là 2 đứa nhỏ biến mất .

“Ai trộm?! Không phải tôi đã nói rồi sao ? Nói cô phải luôn luôn ở nhà, không thì cũng phải thuê bảo mẫu để luôn luôn có người lớn trông chừng , cô một hai phải tự mình làm lấy . Lần này , cô lại đi đâu ?!”

Chu Minh Chí gào thét.

Hoàng Như vô cùng ấm ức, “Em cũng không thể ngày nào cũng ở nhà được . Em cũng phải ra ngoài việc nọ việc kia mà.”

Chu Minh Chí biết bây giờ không phải lúc tranh cãi, trách móc nhau về chuyện này, hắn cố nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Ai ?”

“Camera quay được người đưa 2 đứa nhỏ đi , là một ông già.” Hoàng Như nói.

“Ông già nào, sao ông ta lại vào được?”

Chu Minh Chí liên tục hỏi rất nhiều câu hỏi.

Hoàng Như cũng uỷ khuất: “Sao em biết được ?! Em cũng chưa nhìn thấy ông ta bao giờ . Em xem camera, ông ta nhập mật khẩu mở cửa vào nhà, không chừng là đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi. Nhưng may mà, camera đã quay được toàn bộ hình dáng của ông ta, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

 

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Người giúp việc vốn định cãi lý với Hoàng Như, nhưng nhìn thấy những đứa nhỏ thật sự không thấy đâu, cũng ngây người!“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, rõ ràng lúc tôi ra ngoài, hai đứa vẫn đang ngủ ngoan mà.”Chính vì chúng đang ngủ, nên bà ta mới dám tranh thủ ra ngoài mua đồ ăn!Hoàng Như như phát điên , nhưng cô ta biết , sự việc đã xảy ra rồi , dù có đánh c.h.ế.t người giúp việc cũng vô dụng, mà còn sẽ bị vào tù . Nên cô ta cố gắng tìm về lý trí , bình tĩnh kiểm tra camera giám sát.Trong camera, cô ta nhìn thấy một lão già nhân lúc trong nhà không có người , đã đi vào trộm con, Hoàng Như lập tức định báo cảnh sát. “Chồng ơi ! Con bị người ta trộm mất rồi!”Nhưng Hoàng Như lại nhớ ra 1 chuyện , nên cô ta thay đổi ý định , gọi điện cho Chu Minh Chí trước.Dù sao cô ta cũng chưa thật sự kết hôn với Chu Minh Chí, những đứa nhỏ này hiện tại về mặt luật pháp là con của Chu Minh Chí và người phụ nữ kia , nếu cô ta trực tiếp báo cảnh sát, cảnh sát hỏi mối quan hệ giữa cô ta với những đứa nhỏ , cô ta biết trả lời thế nào ? Thậm chí còn có thể trước thời gian làm bại lộ mối quan hệ của cô ta và Chu Minh Chí.Bên kia, Chu Minh Chí vốn định hôm nay đến nhà Hạ Liên một chuyến, hắn cũng đã lâu không gặp Hạ Liên rồi, nếu còn tiếp tục 'vắng mặt', e rằng sẽ bị nghi ngờ. Kết quả không ngờ, người chưa đến Hạ gia đã nhận được cuộc gọi của nhân tình , báo là 2 đứa nhỏ biến mất .“Ai trộm?! Không phải tôi đã nói rồi sao ? Nói cô phải luôn luôn ở nhà, không thì cũng phải thuê bảo mẫu để luôn luôn có người lớn trông chừng , cô một hai phải tự mình làm lấy . Lần này , cô lại đi đâu ?!”Chu Minh Chí gào thét.Hoàng Như vô cùng ấm ức, “Em cũng không thể ngày nào cũng ở nhà được . Em cũng phải ra ngoài việc nọ việc kia mà.”Chu Minh Chí biết bây giờ không phải lúc tranh cãi, trách móc nhau về chuyện này, hắn cố nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Ai ?”“Camera quay được người đưa 2 đứa nhỏ đi , là một ông già.” Hoàng Như nói.“Ông già nào, sao ông ta lại vào được?”Chu Minh Chí liên tục hỏi rất nhiều câu hỏi.Hoàng Như cũng uỷ khuất: “Sao em biết được ?! Em cũng chưa nhìn thấy ông ta bao giờ . Em xem camera, ông ta nhập mật khẩu mở cửa vào nhà, không chừng là đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi. Nhưng may mà, camera đã quay được toàn bộ hình dáng của ông ta, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”  

Chương 556: Chương 556