Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 563: Chương 563

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nhưng sau khi thở phào xong, cả người lại căng thẳng, nếu không phải có vấn đề về tính mạng , thì thật sự cô không thể nghĩ ra được lý do gì nữa , cô nói :“Vậy là vì sao?”Vừa dứt lời, điện thoại của bà liền reo lên, là đồng nghiệp của chồng bà.Trương Ngọc Hương giật thót tim, vội vàng nghe máy.“Chị dâu! Không xong rồi! Anh cả xảy ra chuyện rồi! Chị mau đến bệnh viện xem sao.”Nói xong, đối phương liền cúp máy.Trương Ngọc Hương nghe vậy, cả người luống cuống, vội vàng lấy đồ, rồi chạy đến bệnh viện.[Không phải nói không sao sao? Sao lại đến bệnh viện rồi?][Kỷ đại sư nói là sẽ không ch.ế.t thôi , chứ không nói là không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa việc con trai chị ấy thi đại học sẽ chịu ảnh hưởng bởi chồng chị ấy, tôi đoán chắc chắn chồng chị ấy sẽ xảy ra chút chuyện, nhưng sẽ không ch.ế.t.][Lầu trên +1 tôi cũng cảm thấy như vậy .]Trương Ngọc Hương vội vàng chạy đến bệnh viện, dọc đường cũng không dám cúp máy, cô lo lắng ngộ nhỡ lát nữa có chuyện gì xảy ra , biết đâu còn cần đến sự hỗ trợ của Kỷ Sư.Kỷ Dao Quang cũng không cúp máy. Trương Ngọc Hương đến bệnh viện, nói tên chồng mình, nhưng y tá lại không tìm thấy.“Cô ơi, cô chắc chắn là tên này sao?” “Đúng đúng đúng, anh ấy là chồng tôi, anh ấy là tài xế xe buýt, vừa mới được đưa đến, nghe nói là bị tai nạn giao thông.”Trương Ngọc Hương vội vàng nói.Tuy nhiên, y tá tìm một lượt, vẫn không thấy, “Thật sự không có, nhưng cô nói tài xế xe buýt, vừa rồi đúng là có một người, nhưng không phải bị tai nạn. Nghe nói là không dừng xe kịp, làm một bà cụ ngã, bà cụ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.”Trương Ngọc Hương nghe vậy, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”Y tá chỉ hướng cho Trương Ngọc Hương tới phòng cấp cứu .Trương Ngọc Hương vội vàng chạy đến, cuối cùng cũng nhìn thấy chồng mình ở cửa phòng cấp cứu.Nhìn thấy chồng mình bình an vô sự, Trương Ngọc Hương hơi thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng bước đến.“Chồng à , chồng à, anh không sao chứ?”Trương Ngọc Hương lo lắng hỏi.“Sao em lại đến đây?” Chồng của Trương Ngọc Hương, Cảnh Tuấn Kiệt, nhìn thấy vợ , giật mình.Trương Ngọc Hương vội vàng nói: “Vừa rồi Tiểu Vương gọi điện cho em, nói anh xảy ra chuyện, còn đến bệnh viện, em liền vội vàng chạy đến. Sao anh lại đến bệnh viện, anh có bị thương ở đâu không?”Cảnh Tuấn Kiệt mỉm cười lắc đầu, “Không phải anh, anh không sao.”[Ôi, tình yêu của người trung niên, bình dị nhưng lại nơi chốn lộ ra ngọt ngào.][Vợ chồng ân ái như vậy, chẳng lẽ không thể cứ bình bình thường thường như vậy , cùng nhau quá cả đời sao? Ông trời a , vì cái gì nhất định cứ phải lăn lộn con người ta như vậy.] 

Nhưng sau khi thở phào xong, cả người lại căng thẳng, nếu không phải có vấn đề về tính mạng , thì thật sự cô không thể nghĩ ra được lý do gì nữa , cô nói :“Vậy là vì sao?”

Vừa dứt lời, điện thoại của bà liền reo lên, là đồng nghiệp của chồng bà.

Trương Ngọc Hương giật thót tim, vội vàng nghe máy.

“Chị dâu! Không xong rồi! Anh cả xảy ra chuyện rồi! Chị mau đến bệnh viện xem sao.”

Nói xong, đối phương liền cúp máy.

Trương Ngọc Hương nghe vậy, cả người luống cuống, vội vàng lấy đồ, rồi chạy đến bệnh viện.

[Không phải nói không sao sao? Sao lại đến bệnh viện rồi?]

[Kỷ đại sư nói là sẽ không ch.ế.t thôi , chứ không nói là không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa việc con trai chị ấy thi đại học sẽ chịu ảnh hưởng bởi chồng chị ấy, tôi đoán chắc chắn chồng chị ấy sẽ xảy ra chút chuyện, nhưng sẽ không ch.ế.t.]

[Lầu trên +1 tôi cũng cảm thấy như vậy .]

Trương Ngọc Hương vội vàng chạy đến bệnh viện, dọc đường cũng không dám cúp máy, cô lo lắng ngộ nhỡ lát nữa có chuyện gì xảy ra , biết đâu còn cần đến sự hỗ trợ của Kỷ Sư.

Kỷ Dao Quang cũng không cúp máy.

 

Trương Ngọc Hương đến bệnh viện, nói tên chồng mình, nhưng y tá lại không tìm thấy.

“Cô ơi, cô chắc chắn là tên này sao?”

 

“Đúng đúng đúng, anh ấy là chồng tôi, anh ấy là tài xế xe buýt, vừa mới được đưa đến, nghe nói là bị tai nạn giao thông.”

Trương Ngọc Hương vội vàng nói.

Tuy nhiên, y tá tìm một lượt, vẫn không thấy, “Thật sự không có, nhưng cô nói tài xế xe buýt, vừa rồi đúng là có một người, nhưng không phải bị tai nạn. Nghe nói là không dừng xe kịp, làm một bà cụ ngã, bà cụ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.”

Trương Ngọc Hương nghe vậy, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”

Y tá chỉ hướng cho Trương Ngọc Hương tới phòng cấp cứu .

Trương Ngọc Hương vội vàng chạy đến, cuối cùng cũng nhìn thấy chồng mình ở cửa phòng cấp cứu.

Nhìn thấy chồng mình bình an vô sự, Trương Ngọc Hương hơi thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng bước đến.

“Chồng à , chồng à, anh không sao chứ?”

Trương Ngọc Hương lo lắng hỏi.

“Sao em lại đến đây?” Chồng của Trương Ngọc Hương, Cảnh Tuấn Kiệt, nhìn thấy vợ , giật mình.

Trương Ngọc Hương vội vàng nói: “Vừa rồi Tiểu Vương gọi điện cho em, nói anh xảy ra chuyện, còn đến bệnh viện, em liền vội vàng chạy đến. Sao anh lại đến bệnh viện, anh có bị thương ở đâu không?”

Cảnh Tuấn Kiệt mỉm cười lắc đầu, “Không phải anh, anh không sao.”

[Ôi, tình yêu của người trung niên, bình dị nhưng lại nơi chốn lộ ra ngọt ngào.]

[Vợ chồng ân ái như vậy, chẳng lẽ không thể cứ bình bình thường thường như vậy , cùng nhau quá cả đời sao? Ông trời a , vì cái gì nhất định cứ phải lăn lộn con người ta như vậy.]

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nhưng sau khi thở phào xong, cả người lại căng thẳng, nếu không phải có vấn đề về tính mạng , thì thật sự cô không thể nghĩ ra được lý do gì nữa , cô nói :“Vậy là vì sao?”Vừa dứt lời, điện thoại của bà liền reo lên, là đồng nghiệp của chồng bà.Trương Ngọc Hương giật thót tim, vội vàng nghe máy.“Chị dâu! Không xong rồi! Anh cả xảy ra chuyện rồi! Chị mau đến bệnh viện xem sao.”Nói xong, đối phương liền cúp máy.Trương Ngọc Hương nghe vậy, cả người luống cuống, vội vàng lấy đồ, rồi chạy đến bệnh viện.[Không phải nói không sao sao? Sao lại đến bệnh viện rồi?][Kỷ đại sư nói là sẽ không ch.ế.t thôi , chứ không nói là không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa việc con trai chị ấy thi đại học sẽ chịu ảnh hưởng bởi chồng chị ấy, tôi đoán chắc chắn chồng chị ấy sẽ xảy ra chút chuyện, nhưng sẽ không ch.ế.t.][Lầu trên +1 tôi cũng cảm thấy như vậy .]Trương Ngọc Hương vội vàng chạy đến bệnh viện, dọc đường cũng không dám cúp máy, cô lo lắng ngộ nhỡ lát nữa có chuyện gì xảy ra , biết đâu còn cần đến sự hỗ trợ của Kỷ Sư.Kỷ Dao Quang cũng không cúp máy. Trương Ngọc Hương đến bệnh viện, nói tên chồng mình, nhưng y tá lại không tìm thấy.“Cô ơi, cô chắc chắn là tên này sao?” “Đúng đúng đúng, anh ấy là chồng tôi, anh ấy là tài xế xe buýt, vừa mới được đưa đến, nghe nói là bị tai nạn giao thông.”Trương Ngọc Hương vội vàng nói.Tuy nhiên, y tá tìm một lượt, vẫn không thấy, “Thật sự không có, nhưng cô nói tài xế xe buýt, vừa rồi đúng là có một người, nhưng không phải bị tai nạn. Nghe nói là không dừng xe kịp, làm một bà cụ ngã, bà cụ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.”Trương Ngọc Hương nghe vậy, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”Y tá chỉ hướng cho Trương Ngọc Hương tới phòng cấp cứu .Trương Ngọc Hương vội vàng chạy đến, cuối cùng cũng nhìn thấy chồng mình ở cửa phòng cấp cứu.Nhìn thấy chồng mình bình an vô sự, Trương Ngọc Hương hơi thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng bước đến.“Chồng à , chồng à, anh không sao chứ?”Trương Ngọc Hương lo lắng hỏi.“Sao em lại đến đây?” Chồng của Trương Ngọc Hương, Cảnh Tuấn Kiệt, nhìn thấy vợ , giật mình.Trương Ngọc Hương vội vàng nói: “Vừa rồi Tiểu Vương gọi điện cho em, nói anh xảy ra chuyện, còn đến bệnh viện, em liền vội vàng chạy đến. Sao anh lại đến bệnh viện, anh có bị thương ở đâu không?”Cảnh Tuấn Kiệt mỉm cười lắc đầu, “Không phải anh, anh không sao.”[Ôi, tình yêu của người trung niên, bình dị nhưng lại nơi chốn lộ ra ngọt ngào.][Vợ chồng ân ái như vậy, chẳng lẽ không thể cứ bình bình thường thường như vậy , cùng nhau quá cả đời sao? Ông trời a , vì cái gì nhất định cứ phải lăn lộn con người ta như vậy.] 

Chương 563: Chương 563