Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 570: Chương 570
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Câu nói này vừa thốt ra, các phóng viên vội vàng chen chúc chạy đến chỗ bà cụ.Bà cụ vừa lau nước mắt, vừa nói: “Các người không biết, bây giờ người lớn tuổi ra ngoài một chuyến khó khăn thế nào. Chúng tôi tuổi đã cao, đi lại không tiện. Chúng tôi cũng không nghĩ mỗi lần ra ngoài lại làm phiền người khác . Nhưng các người nói xem , có đôi khi cũng không thể tránh được việc phải ra khỏi nhà một chuyến không phải ? Lại vừa lúc con cái đều bận cả rồi , tôi nghĩ con cái cũng có công việc , không muốn làm phiền , huống hồ bây giờ không phải còn có các phương tiện giao thông công cộng sao , rất tiện , hơn nữa còn có quy định riêng dành cho người lớn tuổi , con nít , phụ nữ có bầu linh tinh . Tiện lợi như vậy , tôi một mình đi một chuyến hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn, nên hôm nay tôi mới một thân một mình ra khỏi nhà . Không ngờ , lần này lại không may mắn như vậy , gặp một tài xế xe buýt nóng nảy như vậy , cứ luôn thúc giục tôi , thậm chí tôi còn chưa hoàn toàn xuống xe đã đóng cửa chuẩn bị chạy đi rồi . Tôi thật sự nghĩ xã hội bây giờ là làm sao vậy , ngay cả những giá trị đạo đức cốt lõi như kính già yêu trẻ cũng không biết sao ?"Bà cụ ' bịa đặt ' một hồi, cung cấp cho phóng viên không ít tư liệu để ' bịa đặt ' tiếp Ví dụ như bà cụ 70 tuổi bị tài xế xe buýt ném xuống xe, rốt cuộc là nhân tính bị mất đi, hay là đạo đức bị chôn vùi ! Cảnh Tuấn Kiệt nghe đều phải tức đến mức bật cười , cũng mặc kệ bọn họ ở một bên tự biên tự diễn , anh không làm gì sai cả , anh chả có gì phải sợ .Chỉ là anh không ngờ, vất vả lắm mới làm được một việc tốt, kết quả nhận lại, lại là kết cục như vậy. Cảnh Tuấn Kiệt biết chuyện này nhất thời khó mà giải quyết được, nên nhỏ giọng nói với Trương Ngọc Hương: “Em về trước đi.”Bà cụ muốn vu oan anh, Trương Ngọc Hương ở đây, chỉ càng trở thành mục tiêu của đám phóng viên, cùng những người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ .Trương Ngọc Hương cau mày, không muốn rời đi.NgaTuy nhiên, Cảnh Tuấn Kiệt lại nói: “Con giờ này chắc cũng sắp về rồi chứ?”Trương Ngọc Hương nghĩ đến thời gian , đúng là sắp đến giờ con trai cô tan học về nhà rồi . Nhớ đến con trai làm cô cũng đồng thời nhớ đến lời Kỷ Dao Quang nói trước đó.Chẳng lẽ, Kỷ Sư là chỉ chuyện này?Trương Ngọc Hương không chắc chắn, hỏi: “Vậy anh có thể xử lý được không?”
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Câu nói này vừa thốt ra, các phóng viên vội vàng chen chúc chạy đến chỗ bà cụ.Bà cụ vừa lau nước mắt, vừa nói: “Các người không biết, bây giờ người lớn tuổi ra ngoài một chuyến khó khăn thế nào. Chúng tôi tuổi đã cao, đi lại không tiện. Chúng tôi cũng không nghĩ mỗi lần ra ngoài lại làm phiền người khác . Nhưng các người nói xem , có đôi khi cũng không thể tránh được việc phải ra khỏi nhà một chuyến không phải ? Lại vừa lúc con cái đều bận cả rồi , tôi nghĩ con cái cũng có công việc , không muốn làm phiền , huống hồ bây giờ không phải còn có các phương tiện giao thông công cộng sao , rất tiện , hơn nữa còn có quy định riêng dành cho người lớn tuổi , con nít , phụ nữ có bầu linh tinh . Tiện lợi như vậy , tôi một mình đi một chuyến hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn, nên hôm nay tôi mới một thân một mình ra khỏi nhà . Không ngờ , lần này lại không may mắn như vậy , gặp một tài xế xe buýt nóng nảy như vậy , cứ luôn thúc giục tôi , thậm chí tôi còn chưa hoàn toàn xuống xe đã đóng cửa chuẩn bị chạy đi rồi . Tôi thật sự nghĩ xã hội bây giờ là làm sao vậy , ngay cả những giá trị đạo đức cốt lõi như kính già yêu trẻ cũng không biết sao ?"Bà cụ ' bịa đặt ' một hồi, cung cấp cho phóng viên không ít tư liệu để ' bịa đặt ' tiếp Ví dụ như bà cụ 70 tuổi bị tài xế xe buýt ném xuống xe, rốt cuộc là nhân tính bị mất đi, hay là đạo đức bị chôn vùi ! Cảnh Tuấn Kiệt nghe đều phải tức đến mức bật cười , cũng mặc kệ bọn họ ở một bên tự biên tự diễn , anh không làm gì sai cả , anh chả có gì phải sợ .Chỉ là anh không ngờ, vất vả lắm mới làm được một việc tốt, kết quả nhận lại, lại là kết cục như vậy. Cảnh Tuấn Kiệt biết chuyện này nhất thời khó mà giải quyết được, nên nhỏ giọng nói với Trương Ngọc Hương: “Em về trước đi.”Bà cụ muốn vu oan anh, Trương Ngọc Hương ở đây, chỉ càng trở thành mục tiêu của đám phóng viên, cùng những người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ .Trương Ngọc Hương cau mày, không muốn rời đi.NgaTuy nhiên, Cảnh Tuấn Kiệt lại nói: “Con giờ này chắc cũng sắp về rồi chứ?”Trương Ngọc Hương nghĩ đến thời gian , đúng là sắp đến giờ con trai cô tan học về nhà rồi . Nhớ đến con trai làm cô cũng đồng thời nhớ đến lời Kỷ Dao Quang nói trước đó.Chẳng lẽ, Kỷ Sư là chỉ chuyện này?Trương Ngọc Hương không chắc chắn, hỏi: “Vậy anh có thể xử lý được không?”
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Câu nói này vừa thốt ra, các phóng viên vội vàng chen chúc chạy đến chỗ bà cụ.Bà cụ vừa lau nước mắt, vừa nói: “Các người không biết, bây giờ người lớn tuổi ra ngoài một chuyến khó khăn thế nào. Chúng tôi tuổi đã cao, đi lại không tiện. Chúng tôi cũng không nghĩ mỗi lần ra ngoài lại làm phiền người khác . Nhưng các người nói xem , có đôi khi cũng không thể tránh được việc phải ra khỏi nhà một chuyến không phải ? Lại vừa lúc con cái đều bận cả rồi , tôi nghĩ con cái cũng có công việc , không muốn làm phiền , huống hồ bây giờ không phải còn có các phương tiện giao thông công cộng sao , rất tiện , hơn nữa còn có quy định riêng dành cho người lớn tuổi , con nít , phụ nữ có bầu linh tinh . Tiện lợi như vậy , tôi một mình đi một chuyến hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn, nên hôm nay tôi mới một thân một mình ra khỏi nhà . Không ngờ , lần này lại không may mắn như vậy , gặp một tài xế xe buýt nóng nảy như vậy , cứ luôn thúc giục tôi , thậm chí tôi còn chưa hoàn toàn xuống xe đã đóng cửa chuẩn bị chạy đi rồi . Tôi thật sự nghĩ xã hội bây giờ là làm sao vậy , ngay cả những giá trị đạo đức cốt lõi như kính già yêu trẻ cũng không biết sao ?"Bà cụ ' bịa đặt ' một hồi, cung cấp cho phóng viên không ít tư liệu để ' bịa đặt ' tiếp Ví dụ như bà cụ 70 tuổi bị tài xế xe buýt ném xuống xe, rốt cuộc là nhân tính bị mất đi, hay là đạo đức bị chôn vùi ! Cảnh Tuấn Kiệt nghe đều phải tức đến mức bật cười , cũng mặc kệ bọn họ ở một bên tự biên tự diễn , anh không làm gì sai cả , anh chả có gì phải sợ .Chỉ là anh không ngờ, vất vả lắm mới làm được một việc tốt, kết quả nhận lại, lại là kết cục như vậy. Cảnh Tuấn Kiệt biết chuyện này nhất thời khó mà giải quyết được, nên nhỏ giọng nói với Trương Ngọc Hương: “Em về trước đi.”Bà cụ muốn vu oan anh, Trương Ngọc Hương ở đây, chỉ càng trở thành mục tiêu của đám phóng viên, cùng những người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ .Trương Ngọc Hương cau mày, không muốn rời đi.NgaTuy nhiên, Cảnh Tuấn Kiệt lại nói: “Con giờ này chắc cũng sắp về rồi chứ?”Trương Ngọc Hương nghĩ đến thời gian , đúng là sắp đến giờ con trai cô tan học về nhà rồi . Nhớ đến con trai làm cô cũng đồng thời nhớ đến lời Kỷ Dao Quang nói trước đó.Chẳng lẽ, Kỷ Sư là chỉ chuyện này?Trương Ngọc Hương không chắc chắn, hỏi: “Vậy anh có thể xử lý được không?”