Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1433
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù Quách Tuấn Huy chỉ là người đứng đầu một sở quản lý Văn Ngoạn mà thôi, nhưng quyền hành trong tay ông ta rất lớn, phá hủy một cửa hàng đồ cổ của một thương gia hoặc của một người chơi đồ cổ cũng không có quá nhiều khó khăn.Đã từng có một cửa hàng bán tranh chữ, bởi vì không chịu cho tặng quà cho ông ta, ông ta bèn trực tiếp vu oan bên trong tranh chữ đối phương có hàng cấm trái phép, sau đó liền niêm phong cửa hàng của người ta, tịch thu hết hàng hóa.Ông chủ kia không có chỗ khiếu nại, cuối cùng chỉ có thể nhảy sông tự vẫn.Nhưng Quách Tuấn Huy lại không có cảm thấy chột dạ, ngược lại giả tạo ra một đống chứng cứ chứng minh ông chủ này bán ra hàng cấm.Sau đó lại tàng trữ mấy bức tranh chữ này, chuyển tay bán trong Cảng Thành, kiếm được đầy túi.Cho nên, lúc này nhìn thấy Quách Tuấn Huy có biệt danh là Quách Bái Bì đi đến, những người chơi đồ cổ ở đây đều hơi đổi sắc mặt một chút.“Sở trưởng Quách, cuối cùng ông cũng đã đến lấy lại công bằng cho chúng tôi rồi!”“Chính là anh ta, còn có anh ta, chạy tới đập phá cửa hàng của chúng tôi!”“Không biết bọn họ dùng biện pháp gì mà mở ra được năm mươi khối ngọc thạch ở trong cửa hàng của chúng tôi, hơn nữa còn chọn được mười mấy món hàng thật!”“Sau đó tuyên truyền ra bên ngoài rằng đồ còn lại đều là đồ dởm, đồ thật đều bị bọn họ mua đi hết rồi!”“Sở trưởng Quách, bọn họ đang làm hư hại kinh tế thị trường, là muốn để đồ cổ nhà họ Quách chúng tôi phải đóng cửa!”“Nhất định ông phải lấy lại công bằng thay chúng tôi đấy nhé!”Giờ phút này Quách Ngọc Minh gần như là ôm đùi Quách Tuấn Huy mở miệng.“Hơn nữa, thế mà bọn họ còn ra tay đánh Thiệu cách cách, đúng là coi trời bằng vung, không coi pháp luật ra gì!”Thiệu Tĩnh Anh cũng lạnh lùng nói: “Sở trưởng Quách, việc ngày hôm nay làm phiên ông cho chúng tôi một lẽ công bằng”Quách Tuấn Huy tỏ vẻ đau lòng nói: “Cách cách cứ việc yên tâm, ở địa bàn của tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cô một lẽ công bằng”“Được lắm, gan to bằng trời, ngay cả người mà Quách Tuấn Huy tôi bảo kê cũng dám đánh, mấy người không muốn sống nữa sao?”“Tôi nói cho mấy người biết, bây giờ tôi nghi ngờ trong đồ cổ và ngọc thạch của mấy người đều là hàng cấm, nhất định phải giữ lại kiểm tra!”“Mặt khác, mấy người phải nộp ba trăm năm mươi tỷ tiền phạt, nếu không sẽ đưa mấy người đến sở cảnh sát!”Lúc này Quách Tuấn Huy nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh và Nạp Lan Tuấn Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ba trăm năm mươi tỷ? Được thôi, việc ngày hôm nay không phải bồi thường trăm tỷ nào là không xong đâu.”- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù Quách Tuấn Huy chỉ là người đứng đầu một sở quản lý Văn Ngoạn mà thôi, nhưng quyền hành trong tay ông ta rất lớn, phá hủy một cửa hàng đồ cổ của một thương gia hoặc của một người chơi đồ cổ cũng không có quá nhiều khó khăn.
Đã từng có một cửa hàng bán tranh chữ, bởi vì không chịu cho tặng quà cho ông ta, ông ta bèn trực tiếp vu oan bên trong tranh chữ đối phương có hàng cấm trái phép, sau đó liền niêm phong cửa hàng của người ta, tịch thu hết hàng hóa.
Ông chủ kia không có chỗ khiếu nại, cuối cùng chỉ có thể nhảy sông tự vẫn.
Nhưng Quách Tuấn Huy lại không có cảm thấy chột dạ, ngược lại giả tạo ra một đống chứng cứ chứng minh ông chủ này bán ra hàng cấm.
Sau đó lại tàng trữ mấy bức tranh chữ này, chuyển tay bán trong Cảng Thành, kiếm được đầy túi.
Cho nên, lúc này nhìn thấy Quách Tuấn Huy có biệt danh là Quách Bái Bì đi đến, những người chơi đồ cổ ở đây đều hơi đổi sắc mặt một chút.
“Sở trưởng Quách, cuối cùng ông cũng đã đến lấy lại công bằng cho chúng tôi rồi!”
“Chính là anh ta, còn có anh ta, chạy tới đập phá cửa hàng của chúng tôi!”
“Không biết bọn họ dùng biện pháp gì mà mở ra được năm mươi khối ngọc thạch ở trong cửa hàng của chúng tôi, hơn nữa còn chọn được mười mấy món hàng thật!”
“Sau đó tuyên truyền ra bên ngoài rằng đồ còn lại đều là đồ dởm, đồ thật đều bị bọn họ mua đi hết rồi!”
“Sở trưởng Quách, bọn họ đang làm hư hại kinh tế thị trường, là muốn để đồ cổ nhà họ Quách chúng tôi phải đóng cửa!”
“Nhất định ông phải lấy lại công bằng thay chúng tôi đấy nhé!”
Giờ phút này Quách Ngọc Minh gần như là ôm đùi Quách Tuấn Huy mở miệng.
“Hơn nữa, thế mà bọn họ còn ra tay đánh Thiệu cách cách, đúng là coi trời bằng vung, không coi pháp luật ra gì!”
Thiệu Tĩnh Anh cũng lạnh lùng nói: “Sở trưởng Quách, việc ngày hôm nay làm phiên ông cho chúng tôi một lẽ công bằng”
Quách Tuấn Huy tỏ vẻ đau lòng nói: “Cách cách cứ việc yên tâm, ở địa bàn của tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cô một lẽ công bằng”
“Được lắm, gan to bằng trời, ngay cả người mà Quách Tuấn Huy tôi bảo kê cũng dám đánh, mấy người không muốn sống nữa sao?”
“Tôi nói cho mấy người biết, bây giờ tôi nghi ngờ trong đồ cổ và ngọc thạch của mấy người đều là hàng cấm, nhất định phải giữ lại kiểm tra!”
“Mặt khác, mấy người phải nộp ba trăm năm mươi tỷ tiền phạt, nếu không sẽ đưa mấy người đến sở cảnh sát!”
Lúc này Quách Tuấn Huy nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh và Nạp Lan Tuấn Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ba trăm năm mươi tỷ? Được thôi, việc ngày hôm nay không phải bồi thường trăm tỷ nào là không xong đâu.
”
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù Quách Tuấn Huy chỉ là người đứng đầu một sở quản lý Văn Ngoạn mà thôi, nhưng quyền hành trong tay ông ta rất lớn, phá hủy một cửa hàng đồ cổ của một thương gia hoặc của một người chơi đồ cổ cũng không có quá nhiều khó khăn.Đã từng có một cửa hàng bán tranh chữ, bởi vì không chịu cho tặng quà cho ông ta, ông ta bèn trực tiếp vu oan bên trong tranh chữ đối phương có hàng cấm trái phép, sau đó liền niêm phong cửa hàng của người ta, tịch thu hết hàng hóa.Ông chủ kia không có chỗ khiếu nại, cuối cùng chỉ có thể nhảy sông tự vẫn.Nhưng Quách Tuấn Huy lại không có cảm thấy chột dạ, ngược lại giả tạo ra một đống chứng cứ chứng minh ông chủ này bán ra hàng cấm.Sau đó lại tàng trữ mấy bức tranh chữ này, chuyển tay bán trong Cảng Thành, kiếm được đầy túi.Cho nên, lúc này nhìn thấy Quách Tuấn Huy có biệt danh là Quách Bái Bì đi đến, những người chơi đồ cổ ở đây đều hơi đổi sắc mặt một chút.“Sở trưởng Quách, cuối cùng ông cũng đã đến lấy lại công bằng cho chúng tôi rồi!”“Chính là anh ta, còn có anh ta, chạy tới đập phá cửa hàng của chúng tôi!”“Không biết bọn họ dùng biện pháp gì mà mở ra được năm mươi khối ngọc thạch ở trong cửa hàng của chúng tôi, hơn nữa còn chọn được mười mấy món hàng thật!”“Sau đó tuyên truyền ra bên ngoài rằng đồ còn lại đều là đồ dởm, đồ thật đều bị bọn họ mua đi hết rồi!”“Sở trưởng Quách, bọn họ đang làm hư hại kinh tế thị trường, là muốn để đồ cổ nhà họ Quách chúng tôi phải đóng cửa!”“Nhất định ông phải lấy lại công bằng thay chúng tôi đấy nhé!”Giờ phút này Quách Ngọc Minh gần như là ôm đùi Quách Tuấn Huy mở miệng.“Hơn nữa, thế mà bọn họ còn ra tay đánh Thiệu cách cách, đúng là coi trời bằng vung, không coi pháp luật ra gì!”Thiệu Tĩnh Anh cũng lạnh lùng nói: “Sở trưởng Quách, việc ngày hôm nay làm phiên ông cho chúng tôi một lẽ công bằng”Quách Tuấn Huy tỏ vẻ đau lòng nói: “Cách cách cứ việc yên tâm, ở địa bàn của tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cô một lẽ công bằng”“Được lắm, gan to bằng trời, ngay cả người mà Quách Tuấn Huy tôi bảo kê cũng dám đánh, mấy người không muốn sống nữa sao?”“Tôi nói cho mấy người biết, bây giờ tôi nghi ngờ trong đồ cổ và ngọc thạch của mấy người đều là hàng cấm, nhất định phải giữ lại kiểm tra!”“Mặt khác, mấy người phải nộp ba trăm năm mươi tỷ tiền phạt, nếu không sẽ đưa mấy người đến sở cảnh sát!”Lúc này Quách Tuấn Huy nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh và Nạp Lan Tuấn Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ba trăm năm mươi tỷ? Được thôi, việc ngày hôm nay không phải bồi thường trăm tỷ nào là không xong đâu.”- -----------------