Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1437
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bùi Bùi Bùi Bùi.”Trong nháy mắt, Khổng Văn Khưu nói chuyện cũng lắp bắp, có đánh chết ông ta cũng không nghĩ ra, ở đối diện lại là vị này.Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng nói: “Đừng gọi tôi là ông, tôi không có loại con cháu bất hiếu như ông!”“Ầm.”Xung quanh yên lặng! Bùi Nguyên Minh đang đắc tội chết với Khổng Văn Khưu đấy! Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Khổng Văn Khưu muốn nhảy dựng lên tát chết Bùi Nguyên Minh.Thế nhưng một giây sau, khí thế bê trên trên người Khổng Văn Khưu lại biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt áy náy: “Tống giám đốc Bùi, thật xin lỗi, là tôi không phân rõ trái phải, chuyện này nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng!”Giờ phứt này sắc mặt Khổng Văn Khưu trắng bệch, bởi vì ông ta biết rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh.Đừng nói bây giờ ông ta chỉ có thân phận là người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng, cho dù là nhà họ Khổng ở Sơn Đông cũng tuyệt đối không trêu chọc nổi người ở trước mắt này.Đám người Thiệu Tĩnh Anh dùng sức che miệng lại, chỉ sợ mình sẽ không nhịn nổi mà kêu lên.Làm sao ngay cả người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng cũng phải cúi đầu với Bùi Nguyên Minh? Rốt cuộc tên Bùi Nguyên Minh này có lai lịch gì? Thần thánh phương nào? Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, hừ lạnh nói: “Ông định ăn nói với tôi kiểu gì đây?”“Ông mang tiếng là người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng, gặp chuyện gì đó mà phải trái cơ bản nhất cũng không biết phân biệt rö, đã vội vàng ra mặt rôi!”“Là đại diện cho chính phủ mà lại khúm núm với người khác, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của chính phủ!”“Hơn nữa, hôm nay nếu như không phải là tôi, mà là một người dân bình thường, có phải sẽ bị ngài Khổng ông chơi chết, thuận tiện ném vào trong ngục ngôi tù mục xương không?”“Lần trước gặp được người cháu kia của ông, tôi còn tưởng rằng là ví dụ thôi!”“Bây giờ xem ra, nhà họ Khổng ở Sơn Đông rất ngông cuồng mài”Cả người Khổng Văn Khưu như bị sét đánh, một giây sau, ông ta đột nhiên quay người, hung dữ cho Thiệu Tĩnh Anh một cái bạt tai, sau đó gào to nói: “Từ hôm nay trở đi, chính phủ Đà Nẵng hủy bỏ tất cả hợp tác với bốn gia tộc ở Cảng Thành, nhớ kỹ, là tất cả." Lời nói của Khổng Văn Khưu đã khiến cả đám người Thiệu Tĩnh Anh sững sờ.Bốn gia tộc ở Cảng Thành không biết đã phải nỗ lực bao nhiêu, khó khăn mới lắm mới đánh vào thị trường Dương Thành được.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bùi Bùi Bùi Bùi.
”
Trong nháy mắt, Khổng Văn Khưu nói chuyện cũng lắp bắp, có đánh chết ông ta cũng không nghĩ ra, ở đối diện lại là vị này.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng nói: “Đừng gọi tôi là ông, tôi không có loại con cháu bất hiếu như ông!”
“Ầm.
”
Xung quanh yên lặng! Bùi Nguyên Minh đang đắc tội chết với Khổng Văn Khưu đấy! Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Khổng Văn Khưu muốn nhảy dựng lên tát chết Bùi Nguyên Minh.
Thế nhưng một giây sau, khí thế bê trên trên người Khổng Văn Khưu lại biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt áy náy: “Tống giám đốc Bùi, thật xin lỗi, là tôi không phân rõ trái phải, chuyện này nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng!”
Giờ phứt này sắc mặt Khổng Văn Khưu trắng bệch, bởi vì ông ta biết rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh.
Đừng nói bây giờ ông ta chỉ có thân phận là người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng, cho dù là nhà họ Khổng ở Sơn Đông cũng tuyệt đối không trêu chọc nổi người ở trước mắt này.
Đám người Thiệu Tĩnh Anh dùng sức che miệng lại, chỉ sợ mình sẽ không nhịn nổi mà kêu lên.
Làm sao ngay cả người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng cũng phải cúi đầu với Bùi Nguyên Minh? Rốt cuộc tên Bùi Nguyên Minh này có lai lịch gì? Thần thánh phương nào? Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, hừ lạnh nói: “Ông định ăn nói với tôi kiểu gì đây?”
“Ông mang tiếng là người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng, gặp chuyện gì đó mà phải trái cơ bản nhất cũng không biết phân biệt rö, đã vội vàng ra mặt rôi!”
“Là đại diện cho chính phủ mà lại khúm núm với người khác, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của chính phủ!”
“Hơn nữa, hôm nay nếu như không phải là tôi, mà là một người dân bình thường, có phải sẽ bị ngài Khổng ông chơi chết, thuận tiện ném vào trong ngục ngôi tù mục xương không?”
“Lần trước gặp được người cháu kia của ông, tôi còn tưởng rằng là ví dụ thôi!”
“Bây giờ xem ra, nhà họ Khổng ở Sơn Đông rất ngông cuồng mài”
Cả người Khổng Văn Khưu như bị sét đánh, một giây sau, ông ta đột nhiên quay người, hung dữ cho Thiệu Tĩnh Anh một cái bạt tai, sau đó gào to nói: “Từ hôm nay trở đi, chính phủ Đà Nẵng hủy bỏ tất cả hợp tác với bốn gia tộc ở Cảng Thành, nhớ kỹ, là tất cả.
" Lời nói của Khổng Văn Khưu đã khiến cả đám người Thiệu Tĩnh Anh sững sờ.
Bốn gia tộc ở Cảng Thành không biết đã phải nỗ lực bao nhiêu, khó khăn mới lắm mới đánh vào thị trường Dương Thành được.
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bùi Bùi Bùi Bùi.”Trong nháy mắt, Khổng Văn Khưu nói chuyện cũng lắp bắp, có đánh chết ông ta cũng không nghĩ ra, ở đối diện lại là vị này.Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng nói: “Đừng gọi tôi là ông, tôi không có loại con cháu bất hiếu như ông!”“Ầm.”Xung quanh yên lặng! Bùi Nguyên Minh đang đắc tội chết với Khổng Văn Khưu đấy! Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Khổng Văn Khưu muốn nhảy dựng lên tát chết Bùi Nguyên Minh.Thế nhưng một giây sau, khí thế bê trên trên người Khổng Văn Khưu lại biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt áy náy: “Tống giám đốc Bùi, thật xin lỗi, là tôi không phân rõ trái phải, chuyện này nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng!”Giờ phứt này sắc mặt Khổng Văn Khưu trắng bệch, bởi vì ông ta biết rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh.Đừng nói bây giờ ông ta chỉ có thân phận là người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng, cho dù là nhà họ Khổng ở Sơn Đông cũng tuyệt đối không trêu chọc nổi người ở trước mắt này.Đám người Thiệu Tĩnh Anh dùng sức che miệng lại, chỉ sợ mình sẽ không nhịn nổi mà kêu lên.Làm sao ngay cả người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng cũng phải cúi đầu với Bùi Nguyên Minh? Rốt cuộc tên Bùi Nguyên Minh này có lai lịch gì? Thần thánh phương nào? Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, hừ lạnh nói: “Ông định ăn nói với tôi kiểu gì đây?”“Ông mang tiếng là người đứng thứ hai trong chính phủ Đà Nẵng, gặp chuyện gì đó mà phải trái cơ bản nhất cũng không biết phân biệt rö, đã vội vàng ra mặt rôi!”“Là đại diện cho chính phủ mà lại khúm núm với người khác, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của chính phủ!”“Hơn nữa, hôm nay nếu như không phải là tôi, mà là một người dân bình thường, có phải sẽ bị ngài Khổng ông chơi chết, thuận tiện ném vào trong ngục ngôi tù mục xương không?”“Lần trước gặp được người cháu kia của ông, tôi còn tưởng rằng là ví dụ thôi!”“Bây giờ xem ra, nhà họ Khổng ở Sơn Đông rất ngông cuồng mài”Cả người Khổng Văn Khưu như bị sét đánh, một giây sau, ông ta đột nhiên quay người, hung dữ cho Thiệu Tĩnh Anh một cái bạt tai, sau đó gào to nói: “Từ hôm nay trở đi, chính phủ Đà Nẵng hủy bỏ tất cả hợp tác với bốn gia tộc ở Cảng Thành, nhớ kỹ, là tất cả." Lời nói của Khổng Văn Khưu đã khiến cả đám người Thiệu Tĩnh Anh sững sờ.Bốn gia tộc ở Cảng Thành không biết đã phải nỗ lực bao nhiêu, khó khăn mới lắm mới đánh vào thị trường Dương Thành được.