Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 641: Chương 641
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Kỷ Dao Quang liếc cậu ta một cái: “Cậu có hiểu cái gì gọi là ‘biết rõ không cần nói ra ' không?”Nhan Trị nghe vậy, lập tức im miệng.Kỷ Dao Quang cầm đồ đạc, đến nơi, rồi bắt đầu chuẩn bị ra tay.Kết quả vừa động được hai cái, lập tức có bảo vệ đến.“Các người đang làm gì vậy, nơi này không được động vào, không được động vào!”Bảo vệ vội vàng ngăn cản.Đúng lúc này, Đỗ Húc Phương cũng bế Đỗ Chính đi đến, cô vội vàng bảo trợ lý và bảo mẫu ngăn cản.“Các anh yên tâm, tôi là cư dân ở đây, đài phun nước này, tôi sẽ bồi thường!” Đỗ Húc Phương nói xong, nhìn Kỷ Dao Quang: “Đại sư, cô cứ tiếp tục làm đi.”Thấy vậy, Kỷ Dao Quang cũng không để ý những lời bảo vệ nói nữa, bắt đầu đào.Bảo vệ ở bên ngoài lo lắng xoay quanh : “Không được, không được! Mau dừng tay !”Lãnh đạo đã nói, thứ này tuyệt đối không được phá hủy!Xong rồi xong rồi, công việc của anh ta xong rồi!Kỷ Dao Quang làm được một nửa, cảm thấy dùng phương pháp thủ công vẫn là quá chậm, nên lấy ra giấy phù, cho đài phun nước nổ tung !Ngay khoảnh khắc đài phun nước nổ tung, những đứa trẻ đó cũng có thể đi ra.Chúng nhìn tiểu quỷ đi theo phía sau Kỷ Dao Quang. Chúng vui mừng nói: “Chúng ta… chúng ta ra ngoài rồi sao?”“Chúng ta ra ngoài rồi, cuối cùng chúng ta cũng ra ngoài rồi!”Kỷ Dao Quang nhìn về phía linh hồn Đỗ Chính, vươn tay nắm lấy, trực tiếp ném vào lòng Đỗ Húc Phương.Không bao lâu sau, Đỗ Chính tỉnh lại.“Đây … đây là ở đâu vậy?”Đỗ Chính đau đầu vô cùng.Mở mắt ra, dường như có thể nhìn thấy thứ gì đó.Kỷ Dao Quang bước đến, đặt tay lên trán và mắt Đỗ Chính.Sau đó cô ấy bỏ tay xuống, nhìn Đỗ Húc Phương: “Không sao nữa rồi.”Thấy Đỗ Chính đã khôi phục thân nhiệt và hô hấp, Đỗ Húc Phương vô cùng kích động: “Đại sư, cảm ơn cô, đại sư, cảm ơn cô.”“Không cần khách sáo, chỉ là ... con trai cô ổn rồi , lại đến lượt cô gặp phiền phức.”Kỷ Dao Quang nhìn về phía hơn mười bảo vệ đứng cách đó không xa.Những người bảo vệ này nhìn thấy đài phun nước bị phá hủy, vẻ mặt ai nấy đều rất khó coi.“Đại sư, cô đi trước đi, chỗ này cứ để tôi xử lý là được.” Đỗ Húc Phương xác nhận con trai mình đã khỏe lại, tinh thần cũng đã hồi phục: “Còn tiền của cô, tôi sẽ chuyển cho cô.”“Được.”Kỷ Dao Quang nhìn tướng mạo Đỗ Húc Phương, xác định cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì vì việc này, cũng có thể giải quyết ổn thỏa, không cần cô can thiệp thêm nữa.Dù sao thì những người bảo vệ này cũng sẽ không dám làm gì, nguy hiểm nhất là người đứng sau kìa .
Kỷ Dao Quang liếc cậu ta một cái: “Cậu có hiểu cái gì gọi là ‘biết rõ không cần nói ra ' không?”
Nhan Trị nghe vậy, lập tức im miệng.
Kỷ Dao Quang cầm đồ đạc, đến nơi, rồi bắt đầu chuẩn bị ra tay.
Kết quả vừa động được hai cái, lập tức có bảo vệ đến.
“Các người đang làm gì vậy, nơi này không được động vào, không được động vào!”
Bảo vệ vội vàng ngăn cản.
Đúng lúc này, Đỗ Húc Phương cũng bế Đỗ Chính đi đến, cô vội vàng bảo trợ lý và bảo mẫu ngăn cản.
“Các anh yên tâm, tôi là cư dân ở đây, đài phun nước này, tôi sẽ bồi thường!”
Đỗ Húc Phương nói xong, nhìn Kỷ Dao Quang: “Đại sư, cô cứ tiếp tục làm đi.”
Thấy vậy, Kỷ Dao Quang cũng không để ý những lời bảo vệ nói nữa, bắt đầu đào.
Bảo vệ ở bên ngoài lo lắng xoay quanh : “Không được, không được! Mau dừng tay !”
Lãnh đạo đã nói, thứ này tuyệt đối không được phá hủy!
Xong rồi xong rồi, công việc của anh ta xong rồi!
Kỷ Dao Quang làm được một nửa, cảm thấy dùng phương pháp thủ công vẫn là quá chậm, nên lấy ra giấy phù, cho đài phun nước nổ tung !
Ngay khoảnh khắc đài phun nước nổ tung, những đứa trẻ đó cũng có thể đi ra.
Chúng nhìn tiểu quỷ đi theo phía sau Kỷ Dao Quang.
Chúng vui mừng nói: “Chúng ta… chúng ta ra ngoài rồi sao?”
“Chúng ta ra ngoài rồi, cuối cùng chúng ta cũng ra ngoài rồi!”
Kỷ Dao Quang nhìn về phía linh hồn Đỗ Chính, vươn tay nắm lấy, trực tiếp ném vào lòng Đỗ Húc Phương.
Không bao lâu sau, Đỗ Chính tỉnh lại.
“Đây … đây là ở đâu vậy?”
Đỗ Chính đau đầu vô cùng.
Mở mắt ra, dường như có thể nhìn thấy thứ gì đó.
Kỷ Dao Quang bước đến, đặt tay lên trán và mắt Đỗ Chính.
Sau đó cô ấy bỏ tay xuống, nhìn Đỗ Húc Phương: “Không sao nữa rồi.”
Thấy Đỗ Chính đã khôi phục thân nhiệt và hô hấp, Đỗ Húc Phương vô cùng kích động: “Đại sư, cảm ơn cô, đại sư, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, chỉ là ... con trai cô ổn rồi , lại đến lượt cô gặp phiền phức.”
Kỷ Dao Quang nhìn về phía hơn mười bảo vệ đứng cách đó không xa.
Những người bảo vệ này nhìn thấy đài phun nước bị phá hủy, vẻ mặt ai nấy đều rất khó coi.
“Đại sư, cô đi trước đi, chỗ này cứ để tôi xử lý là được.” Đỗ Húc Phương xác nhận con trai mình đã khỏe lại, tinh thần cũng đã hồi phục: “Còn tiền của cô, tôi sẽ chuyển cho cô.”
“Được.”
Kỷ Dao Quang nhìn tướng mạo Đỗ Húc Phương, xác định cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì vì việc này, cũng có thể giải quyết ổn thỏa, không cần cô can thiệp thêm nữa.
Dù sao thì những người bảo vệ này cũng sẽ không dám làm gì, nguy hiểm nhất là người đứng sau kìa .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Kỷ Dao Quang liếc cậu ta một cái: “Cậu có hiểu cái gì gọi là ‘biết rõ không cần nói ra ' không?”Nhan Trị nghe vậy, lập tức im miệng.Kỷ Dao Quang cầm đồ đạc, đến nơi, rồi bắt đầu chuẩn bị ra tay.Kết quả vừa động được hai cái, lập tức có bảo vệ đến.“Các người đang làm gì vậy, nơi này không được động vào, không được động vào!”Bảo vệ vội vàng ngăn cản.Đúng lúc này, Đỗ Húc Phương cũng bế Đỗ Chính đi đến, cô vội vàng bảo trợ lý và bảo mẫu ngăn cản.“Các anh yên tâm, tôi là cư dân ở đây, đài phun nước này, tôi sẽ bồi thường!” Đỗ Húc Phương nói xong, nhìn Kỷ Dao Quang: “Đại sư, cô cứ tiếp tục làm đi.”Thấy vậy, Kỷ Dao Quang cũng không để ý những lời bảo vệ nói nữa, bắt đầu đào.Bảo vệ ở bên ngoài lo lắng xoay quanh : “Không được, không được! Mau dừng tay !”Lãnh đạo đã nói, thứ này tuyệt đối không được phá hủy!Xong rồi xong rồi, công việc của anh ta xong rồi!Kỷ Dao Quang làm được một nửa, cảm thấy dùng phương pháp thủ công vẫn là quá chậm, nên lấy ra giấy phù, cho đài phun nước nổ tung !Ngay khoảnh khắc đài phun nước nổ tung, những đứa trẻ đó cũng có thể đi ra.Chúng nhìn tiểu quỷ đi theo phía sau Kỷ Dao Quang. Chúng vui mừng nói: “Chúng ta… chúng ta ra ngoài rồi sao?”“Chúng ta ra ngoài rồi, cuối cùng chúng ta cũng ra ngoài rồi!”Kỷ Dao Quang nhìn về phía linh hồn Đỗ Chính, vươn tay nắm lấy, trực tiếp ném vào lòng Đỗ Húc Phương.Không bao lâu sau, Đỗ Chính tỉnh lại.“Đây … đây là ở đâu vậy?”Đỗ Chính đau đầu vô cùng.Mở mắt ra, dường như có thể nhìn thấy thứ gì đó.Kỷ Dao Quang bước đến, đặt tay lên trán và mắt Đỗ Chính.Sau đó cô ấy bỏ tay xuống, nhìn Đỗ Húc Phương: “Không sao nữa rồi.”Thấy Đỗ Chính đã khôi phục thân nhiệt và hô hấp, Đỗ Húc Phương vô cùng kích động: “Đại sư, cảm ơn cô, đại sư, cảm ơn cô.”“Không cần khách sáo, chỉ là ... con trai cô ổn rồi , lại đến lượt cô gặp phiền phức.”Kỷ Dao Quang nhìn về phía hơn mười bảo vệ đứng cách đó không xa.Những người bảo vệ này nhìn thấy đài phun nước bị phá hủy, vẻ mặt ai nấy đều rất khó coi.“Đại sư, cô đi trước đi, chỗ này cứ để tôi xử lý là được.” Đỗ Húc Phương xác nhận con trai mình đã khỏe lại, tinh thần cũng đã hồi phục: “Còn tiền của cô, tôi sẽ chuyển cho cô.”“Được.”Kỷ Dao Quang nhìn tướng mạo Đỗ Húc Phương, xác định cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì vì việc này, cũng có thể giải quyết ổn thỏa, không cần cô can thiệp thêm nữa.Dù sao thì những người bảo vệ này cũng sẽ không dám làm gì, nguy hiểm nhất là người đứng sau kìa .