Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 687: Chương 687

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Hu hu, tôi thực sự khóc rồi.][Thật hận bản thân lại không ở gần đó, tôi cũng muốn đi giúp đỡ.][Tốt nhất là thôi đi, ít người thì là giúp đỡ , nhiều người lại thành ' lạy ông tôi ở bụi này ' đấy . Quá nhiều người ! Dễ bị lộ lắm !][Đúng đúng đúng, chúng ta hãy bình tĩnh xem thôi, phía sau bốn người họ, chính là chúng ta.]Những người xem livestream cũng lo lắng.Triệu Quân theo Tôn Hạo Nam vào trong nhà máy, quả nhiên Tôn Hạo Nam là người lớn lên ở đây từ nhỏ, hiểu rất rõ cấu trúc của nhà máy.Không bao lâu sau , đã dẫn Triệu Quân đến trước một biệt thự nhỏ. Trong biệt thự có một nam một nữ, người phụ nữ lại chính là vợ của Vương Lâm , người vừa mở cửa tiếp đồng chí cảnh sát và Triệu Quân , còn người nam , đương nhiên là Vương Lâm.[Lúc nãy có một người thanh niên và một cảnh sát đến .]Trong phòng phát sóng trực tiếp, người hiểu ngôn ngữ ký hiệu bắt đầu hỗ trợ phiên dịch.[Em đã tìm lý do đuổi bọn họ đi, nhưng nhìn cậu thanh niên kia có vẻ như đang tìm anh vì chuyện gì đó. Sẽ không phải là những người năm đó quay lại chứ?]  Người phụ nữ cau mày.Nhưng Vương Lâm lại thong thả uống một ngụm trà, [Nhiều năm trôi qua rồi, dù đúng như vậy , thì tính sao? Không bằng không chứng, có thể làm được gì chứ ? Hơn nữa , anh đã rất lâu rồi ta không làm việc đó nữa, chỉ bằng lời nói miệng , muốn buộc tội là có thể buộc tội sao ?][Em không cần hoảng loạn rối loạn đầu trận tuyến, ngày mai anh sẽ một chuyến . Thuận tiện cùng vị cục trưởng kia nói nói chuyện.]Là người giàu nộp thuế nhiều nhất trong trấn, nên dĩ nhiên sự ưu ái dành cho ông ta là tối , cục trưởng tất nhiên càng là đối với ông ta vô cùng chào đón, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần .[Nhưng em vẫn cảm thấy, có gì đó không ổn, nếu không, chúng ta ra nước ngoài đi.]Người phụ nữ đứng dậy nói.[Chúng ta lại không phạm tội, tại sao phải đi, nếu đi sau khi đồng chí cảnh sát tìm tới cửa thì chẳng phải sẽ càng khiến người ta nghi ngờ chúng ta có tật giật mình sao?]Vương Lâm thản nhiên nói.[Trời ơi, nhân tra a , không trách lại bình tĩnh như vậy, hóa ra là người có quan hệ chống lưng .][Bây giờ phải làm sao? Ít nhất cũng phải tìm thêm một nhân chứng nữa, nếu không, dù Triệu Quân tìm cảnh sát bắt Vương Lâm, cũng vô ích.][Chẳng phải còn có em trai sao? Nếu không ... tìm em trai?][Em trai vô dụng, em trai cậu ấy nhỏ hơn cậu ấy ba tuổi, vào thời điểm đối diện với kẻ bắt cóc nó mới mấy tuổi chứ . Có thể nhớ được điều gì ? ] 

[Hu hu, tôi thực sự khóc rồi.]

[Thật hận bản thân lại không ở gần đó, tôi cũng muốn đi giúp đỡ.]

[Tốt nhất là thôi đi, ít người thì là giúp đỡ , nhiều người lại thành ' lạy ông tôi ở bụi này ' đấy . Quá nhiều người ! Dễ bị lộ lắm !]

[Đúng đúng đúng, chúng ta hãy bình tĩnh xem thôi, phía sau bốn người họ, chính là chúng ta.]

Những người xem livestream cũng lo lắng.

Triệu Quân theo Tôn Hạo Nam vào trong nhà máy, quả nhiên Tôn Hạo Nam là người lớn lên ở đây từ nhỏ, hiểu rất rõ cấu trúc của nhà máy.

Không bao lâu sau , đã dẫn Triệu Quân đến trước một biệt thự nhỏ.

 

Trong biệt thự có một nam một nữ, người phụ nữ lại chính là vợ của Vương Lâm , người vừa mở cửa tiếp đồng chí cảnh sát và Triệu Quân , còn người nam , đương nhiên là Vương Lâm.

[Lúc nãy có một người thanh niên và một cảnh sát đến .]

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người hiểu ngôn ngữ ký hiệu bắt đầu hỗ trợ phiên dịch.

[Em đã tìm lý do đuổi bọn họ đi, nhưng nhìn cậu thanh niên kia có vẻ như đang tìm anh vì chuyện gì đó. Sẽ không phải là những người năm đó quay lại chứ?] 

 

Người phụ nữ cau mày.

Nhưng Vương Lâm lại thong thả uống một ngụm trà, [Nhiều năm trôi qua rồi, dù đúng như vậy , thì tính sao? Không bằng không chứng, có thể làm được gì chứ ? Hơn nữa , anh đã rất lâu rồi ta không làm việc đó nữa, chỉ bằng lời nói miệng , muốn buộc tội là có thể buộc tội sao ?]

[Em không cần hoảng loạn rối loạn đầu trận tuyến, ngày mai anh sẽ một chuyến . Thuận tiện cùng vị cục trưởng kia nói nói chuyện.]

Là người giàu nộp thuế nhiều nhất trong trấn, nên dĩ nhiên sự ưu ái dành cho ông ta là tối , cục trưởng tất nhiên càng là đối với ông ta vô cùng chào đón, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần .

[Nhưng em vẫn cảm thấy, có gì đó không ổn, nếu không, chúng ta ra nước ngoài đi.]

Người phụ nữ đứng dậy nói.

[Chúng ta lại không phạm tội, tại sao phải đi, nếu đi sau khi đồng chí cảnh sát tìm tới cửa thì chẳng phải sẽ càng khiến người ta nghi ngờ chúng ta có tật giật mình sao?]

Vương Lâm thản nhiên nói.

[Trời ơi, nhân tra a , không trách lại bình tĩnh như vậy, hóa ra là người có quan hệ chống lưng .]

[Bây giờ phải làm sao? Ít nhất cũng phải tìm thêm một nhân chứng nữa, nếu không, dù Triệu Quân tìm cảnh sát bắt Vương Lâm, cũng vô ích.]

[Chẳng phải còn có em trai sao? Nếu không ... tìm em trai?]

[Em trai vô dụng, em trai cậu ấy nhỏ hơn cậu ấy ba tuổi, vào thời điểm đối diện với kẻ bắt cóc nó mới mấy tuổi chứ . Có thể nhớ được điều gì ? ]

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Hu hu, tôi thực sự khóc rồi.][Thật hận bản thân lại không ở gần đó, tôi cũng muốn đi giúp đỡ.][Tốt nhất là thôi đi, ít người thì là giúp đỡ , nhiều người lại thành ' lạy ông tôi ở bụi này ' đấy . Quá nhiều người ! Dễ bị lộ lắm !][Đúng đúng đúng, chúng ta hãy bình tĩnh xem thôi, phía sau bốn người họ, chính là chúng ta.]Những người xem livestream cũng lo lắng.Triệu Quân theo Tôn Hạo Nam vào trong nhà máy, quả nhiên Tôn Hạo Nam là người lớn lên ở đây từ nhỏ, hiểu rất rõ cấu trúc của nhà máy.Không bao lâu sau , đã dẫn Triệu Quân đến trước một biệt thự nhỏ. Trong biệt thự có một nam một nữ, người phụ nữ lại chính là vợ của Vương Lâm , người vừa mở cửa tiếp đồng chí cảnh sát và Triệu Quân , còn người nam , đương nhiên là Vương Lâm.[Lúc nãy có một người thanh niên và một cảnh sát đến .]Trong phòng phát sóng trực tiếp, người hiểu ngôn ngữ ký hiệu bắt đầu hỗ trợ phiên dịch.[Em đã tìm lý do đuổi bọn họ đi, nhưng nhìn cậu thanh niên kia có vẻ như đang tìm anh vì chuyện gì đó. Sẽ không phải là những người năm đó quay lại chứ?]  Người phụ nữ cau mày.Nhưng Vương Lâm lại thong thả uống một ngụm trà, [Nhiều năm trôi qua rồi, dù đúng như vậy , thì tính sao? Không bằng không chứng, có thể làm được gì chứ ? Hơn nữa , anh đã rất lâu rồi ta không làm việc đó nữa, chỉ bằng lời nói miệng , muốn buộc tội là có thể buộc tội sao ?][Em không cần hoảng loạn rối loạn đầu trận tuyến, ngày mai anh sẽ một chuyến . Thuận tiện cùng vị cục trưởng kia nói nói chuyện.]Là người giàu nộp thuế nhiều nhất trong trấn, nên dĩ nhiên sự ưu ái dành cho ông ta là tối , cục trưởng tất nhiên càng là đối với ông ta vô cùng chào đón, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần .[Nhưng em vẫn cảm thấy, có gì đó không ổn, nếu không, chúng ta ra nước ngoài đi.]Người phụ nữ đứng dậy nói.[Chúng ta lại không phạm tội, tại sao phải đi, nếu đi sau khi đồng chí cảnh sát tìm tới cửa thì chẳng phải sẽ càng khiến người ta nghi ngờ chúng ta có tật giật mình sao?]Vương Lâm thản nhiên nói.[Trời ơi, nhân tra a , không trách lại bình tĩnh như vậy, hóa ra là người có quan hệ chống lưng .][Bây giờ phải làm sao? Ít nhất cũng phải tìm thêm một nhân chứng nữa, nếu không, dù Triệu Quân tìm cảnh sát bắt Vương Lâm, cũng vô ích.][Chẳng phải còn có em trai sao? Nếu không ... tìm em trai?][Em trai vô dụng, em trai cậu ấy nhỏ hơn cậu ấy ba tuổi, vào thời điểm đối diện với kẻ bắt cóc nó mới mấy tuổi chứ . Có thể nhớ được điều gì ? ] 

Chương 687: Chương 687