Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 702: Chương 702
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Người vừa đi khuất bóng , mẹ kế lập tức nổi giận, “Triệu Đại Hoa, hôm nay tôi nhịn ông cả ngày rồi đấy, nếu ông còn làm trái ý tôi, ông cũng ra ngoài ở cùng với con trai anh đi !”Triệu Đại Hoa cũng biết, Triệu Quân và vợ kế của mình không có quan hệ huyết thống, bà ấy không cần phải chấp nhận Triệu Quân.Nhưng Triệu Quân đã mất tích lâu như vậy, chịu khổ nhiều như vậy , ông ấy là cha, đối xử tốt với Triệu Quân một chút không phải hẳn là sao ?“Triệu Quân là con trai của tôi.”Triệu Đại Hoa trầm giọng nói.Mẹ kế nghe vậy, giọng nói cao lên, “Triệu Phong cũng là con trai của ông, tôi nói cho ông biết, nhà chúng ta không có nhiều tiền dư đâu ."“Hơn nữa cậu ta đã hơn hai mươi tuổi rồi, là người trưởng thành, có thể tự nuôi sống bản thân."“Nếu là trẻ vị thành niên, ông muốn đón về, được thôi , tôi không phản đối. Nhưng bây giờ, ông nhìn cậu ta xem , thanh niên trai tráng , sức dài vai rộng , chẳng lẽ còn về ăn bám ông bà già này , hay muốn tranh ngôi nhà này với đứa em còn nhỏ ? Tôi nói cho ông biết , Triệu Đại Hoa , tôi cảnh cáo ông , nếu ông dám đón hai thằng con trai của ông về nhà , thì tôi dám dẫn tiểu Phong về nhà ngoại. Có hai đứa nó , không có mẹ con tôi ! Ông nhìn làm .”Triệu Đại Hoa nghe vậy, hơi lo lắng, “Tiểu Quân cũng không nói gì, sao em lại nói vậy, đến lúc đó rồi hãy nói.”“Dù sao tôi cũng đã nói rõ ý của mình rồi, lời tục tĩu nói ở phía trước . Ông tự cân nhắc đi.”Triệu Quân còn chưa đi , anh đứng trước cửa, nghe thấy này đó , hơi có chút hoảng hốt .Tề Phi Dương liếc anh một cái, cũng không nói gì , chỉ như vậy nhìn , im lặng cho Triệu Quân thêm thời gian để tiêu hoá những gì anh vừa nghe được . “Đi thôi.”Âm thanh Triệu Quân phát ra khàn khàn , anh nhỏ giọng nói.Đi ra khỏi khu nhà, Tề Phi Dương nói: “Ngày mai gặp em trai xong, anh định làm gì?”“Tôi cũng không biết nữa .”Triệu Quân trả lời.Anh thực sự không biết, thứ đã nâng đỡ anh sống đến bây giờ, là việc báo thù cho mẹ , tìm gặp em trai và cha mình.Việc báo thù coi như xong .NgaCòn tìm gặp cha ...Cha cậu ấy cũng đã gặp, có vợ mới, có con mới, cả nhà ba người, vui vẻ hòa thuận, cũng giống như bọn họ khi xưa , trong căn nhà của bọn họ khi xưa .Đúng vậy , là ' khi xưa ' , đều đã là quá khứ rồi . Anh cũng vậy , anh chỉ còn là ' quá khứ ' của cha anh .
Người vừa đi khuất bóng , mẹ kế lập tức nổi giận, “Triệu Đại Hoa, hôm nay tôi nhịn ông cả ngày rồi đấy, nếu ông còn làm trái ý tôi, ông cũng ra ngoài ở cùng với con trai anh đi !”
Triệu Đại Hoa cũng biết, Triệu Quân và vợ kế của mình không có quan hệ huyết thống, bà ấy không cần phải chấp nhận Triệu Quân.
Nhưng Triệu Quân đã mất tích lâu như vậy, chịu khổ nhiều như vậy , ông ấy là cha, đối xử tốt với Triệu Quân một chút không phải hẳn là sao ?
“Triệu Quân là con trai của tôi.”
Triệu Đại Hoa trầm giọng nói.
Mẹ kế nghe vậy, giọng nói cao lên, “Triệu Phong cũng là con trai của ông, tôi nói cho ông biết, nhà chúng ta không có nhiều tiền dư đâu ."
“Hơn nữa cậu ta đã hơn hai mươi tuổi rồi, là người trưởng thành, có thể tự nuôi sống bản thân."
“Nếu là trẻ vị thành niên, ông muốn đón về, được thôi , tôi không phản đối. Nhưng bây giờ, ông nhìn cậu ta xem , thanh niên trai tráng , sức dài vai rộng , chẳng lẽ còn về ăn bám ông bà già này , hay muốn tranh ngôi nhà này với đứa em còn nhỏ ? Tôi nói cho ông biết , Triệu Đại Hoa , tôi cảnh cáo ông , nếu ông dám đón hai thằng con trai của ông về nhà , thì tôi dám dẫn tiểu Phong về nhà ngoại. Có hai đứa nó , không có mẹ con tôi ! Ông nhìn làm .”
Triệu Đại Hoa nghe vậy, hơi lo lắng, “Tiểu Quân cũng không nói gì, sao em lại nói vậy, đến lúc đó rồi hãy nói.”
“Dù sao tôi cũng đã nói rõ ý của mình rồi, lời tục tĩu nói ở phía trước . Ông tự cân nhắc đi.”
Triệu Quân còn chưa đi , anh đứng trước cửa, nghe thấy này đó , hơi có chút hoảng hốt .
Tề Phi Dương liếc anh một cái, cũng không nói gì , chỉ như vậy nhìn , im lặng cho Triệu Quân thêm thời gian để tiêu hoá những gì anh vừa nghe được .
“Đi thôi.”
Âm thanh Triệu Quân phát ra khàn khàn , anh nhỏ giọng nói.
Đi ra khỏi khu nhà, Tề Phi Dương nói: “Ngày mai gặp em trai xong, anh định làm gì?”
“Tôi cũng không biết nữa .”
Triệu Quân trả lời.
Anh thực sự không biết, thứ đã nâng đỡ anh sống đến bây giờ, là việc báo thù cho mẹ , tìm gặp em trai và cha mình.
Việc báo thù coi như xong .
Nga
Còn tìm gặp cha ...
Cha cậu ấy cũng đã gặp, có vợ mới, có con mới, cả nhà ba người, vui vẻ hòa thuận, cũng giống như bọn họ khi xưa , trong căn nhà của bọn họ khi xưa .
Đúng vậy , là ' khi xưa ' , đều đã là quá khứ rồi .
Anh cũng vậy , anh chỉ còn là ' quá khứ ' của cha anh .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Người vừa đi khuất bóng , mẹ kế lập tức nổi giận, “Triệu Đại Hoa, hôm nay tôi nhịn ông cả ngày rồi đấy, nếu ông còn làm trái ý tôi, ông cũng ra ngoài ở cùng với con trai anh đi !”Triệu Đại Hoa cũng biết, Triệu Quân và vợ kế của mình không có quan hệ huyết thống, bà ấy không cần phải chấp nhận Triệu Quân.Nhưng Triệu Quân đã mất tích lâu như vậy, chịu khổ nhiều như vậy , ông ấy là cha, đối xử tốt với Triệu Quân một chút không phải hẳn là sao ?“Triệu Quân là con trai của tôi.”Triệu Đại Hoa trầm giọng nói.Mẹ kế nghe vậy, giọng nói cao lên, “Triệu Phong cũng là con trai của ông, tôi nói cho ông biết, nhà chúng ta không có nhiều tiền dư đâu ."“Hơn nữa cậu ta đã hơn hai mươi tuổi rồi, là người trưởng thành, có thể tự nuôi sống bản thân."“Nếu là trẻ vị thành niên, ông muốn đón về, được thôi , tôi không phản đối. Nhưng bây giờ, ông nhìn cậu ta xem , thanh niên trai tráng , sức dài vai rộng , chẳng lẽ còn về ăn bám ông bà già này , hay muốn tranh ngôi nhà này với đứa em còn nhỏ ? Tôi nói cho ông biết , Triệu Đại Hoa , tôi cảnh cáo ông , nếu ông dám đón hai thằng con trai của ông về nhà , thì tôi dám dẫn tiểu Phong về nhà ngoại. Có hai đứa nó , không có mẹ con tôi ! Ông nhìn làm .”Triệu Đại Hoa nghe vậy, hơi lo lắng, “Tiểu Quân cũng không nói gì, sao em lại nói vậy, đến lúc đó rồi hãy nói.”“Dù sao tôi cũng đã nói rõ ý của mình rồi, lời tục tĩu nói ở phía trước . Ông tự cân nhắc đi.”Triệu Quân còn chưa đi , anh đứng trước cửa, nghe thấy này đó , hơi có chút hoảng hốt .Tề Phi Dương liếc anh một cái, cũng không nói gì , chỉ như vậy nhìn , im lặng cho Triệu Quân thêm thời gian để tiêu hoá những gì anh vừa nghe được . “Đi thôi.”Âm thanh Triệu Quân phát ra khàn khàn , anh nhỏ giọng nói.Đi ra khỏi khu nhà, Tề Phi Dương nói: “Ngày mai gặp em trai xong, anh định làm gì?”“Tôi cũng không biết nữa .”Triệu Quân trả lời.Anh thực sự không biết, thứ đã nâng đỡ anh sống đến bây giờ, là việc báo thù cho mẹ , tìm gặp em trai và cha mình.Việc báo thù coi như xong .NgaCòn tìm gặp cha ...Cha cậu ấy cũng đã gặp, có vợ mới, có con mới, cả nhà ba người, vui vẻ hòa thuận, cũng giống như bọn họ khi xưa , trong căn nhà của bọn họ khi xưa .Đúng vậy , là ' khi xưa ' , đều đã là quá khứ rồi . Anh cũng vậy , anh chỉ còn là ' quá khứ ' của cha anh .