Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 704: Chương 704
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Họ còn có việc, nên không đi.”Triệu Đại Hoa cười nói.“Dạ, con hiểu rồi ạ.”Triệu Quân gật đầu, dìu Triệu Đại Hoa đến ga tàu cao tốc.Đến ga tàu cao tốc nơi Triệu Sơn đang sinh sống , cũng giống tình huống khi anh đi tìm cha , lại là một đám phóng viên nhìn thấy anh như nhìn thấy mồi ngon .Hôm nay , giống như hôm qua, nhưng cũng khác hôm qua .Hôm qua là trực tiếp đến nhà Triệu Đại Hoa, trong tình huống Triệu Đại Hoa không hề hay biết.Nhưng lần này, vì hai lần trước quá chấn động, em trai Triệu Quân, Triệu Sơn đã nắm được thông tin , chủ động liên lạc với Triệu Quân.NgaHai người hẹn gặp nhau trước cửa một công ty.Triệu Sơn nhỏ hơn Triệu Quân ba tuổi, năm nay mới tốt nghiệp đại học.Đến công ty nơi Triệu Sơn làm việc , nhóm người Triệu Quân đã thấy Triệu Sơn đứng đó từ bao giờ .Cậu ấy nhìn thấy Triệu Quân, cả người vô cùng kích động, tình cảm dạt dào hô to : “Anh!”Nghe thấy giọng nói này, Triệu Quân lập tức không nhịn được nữa, dường như quay trở lại thời thơ ấu, Triệu Sơn luôn giống như cái đuôi nhỏ , lẽo đẽo theo sau m.ô.n.g anh . Một ngụm một tiếng ' anh ' , hết ' anh ' dài lại ' anh ' ngắn .Hai người ôm nhau vui mừng , phóng viên lại được dịp chớp ảnh liên tục .“Anh, em nhớ anh quá.”Triệu Sơn nói. Triệu Quân hơi nghẹn ngào, “Anh cũng nhớ em, anh cũng nhớ em, là anh không tốt, anh đến muộn rồi.”“Không, anh, nếu không phải anh, bây giờ em cũng không tìm được anh.”Triệu Sơn nói.Triệu Đại Hoa run tay run chân, khẽ gọi: “Tiểu Sơn.”Triệu Sơn nhìn ông ấy, cũng nước mắt lưng tròng, “Cha!”Ba người ôm chặt lấy nhau.Phóng viên xung quanh vừa chụp ảnh, vừa cảm thán, “Thật sự cảm động, những tên buôn người đáng c.h.ế.t đó, đã khiến ba người xa cách nhau lâu như vậy.”“Đúng vậy, nhưng may là, đều còn sống, đều còn có thời gian .”“Anh nghĩ xem, họ sẽ sống cùng nhau không?”“Ba người, ba nơi, đều đã quen thuộc với hoàn cảnh sống hiện tại rồi. Khả năng này chắc là rất khó thành hiện thực .”Tề Phi Dương nhìn khung cảnh ba người đoàn tụ trước mặt một cách bình tĩnh.Nói thật , anh ta chả có cảm giác gì cả .Cũng không phải là vì anh ta vô tình đâu .Tề Phi Dương từ 8 tuổi năm đó , bị bắt cóc , mất đi cha mẹ , đã trải qua đủ loại nhân gian ấm lạnh , hơn ai hết , anh ta rất quý trọng tình cảm gia đình .Nhưng điều đó không có nghĩa là ' yêu ma quỷ quái ' cứ gắn lên cái mác ' gia đình ' là đủ có thể khiến anh ta nhầm lẫn .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Họ còn có việc, nên không đi.”Triệu Đại Hoa cười nói.“Dạ, con hiểu rồi ạ.”Triệu Quân gật đầu, dìu Triệu Đại Hoa đến ga tàu cao tốc.Đến ga tàu cao tốc nơi Triệu Sơn đang sinh sống , cũng giống tình huống khi anh đi tìm cha , lại là một đám phóng viên nhìn thấy anh như nhìn thấy mồi ngon .Hôm nay , giống như hôm qua, nhưng cũng khác hôm qua .Hôm qua là trực tiếp đến nhà Triệu Đại Hoa, trong tình huống Triệu Đại Hoa không hề hay biết.Nhưng lần này, vì hai lần trước quá chấn động, em trai Triệu Quân, Triệu Sơn đã nắm được thông tin , chủ động liên lạc với Triệu Quân.NgaHai người hẹn gặp nhau trước cửa một công ty.Triệu Sơn nhỏ hơn Triệu Quân ba tuổi, năm nay mới tốt nghiệp đại học.Đến công ty nơi Triệu Sơn làm việc , nhóm người Triệu Quân đã thấy Triệu Sơn đứng đó từ bao giờ .Cậu ấy nhìn thấy Triệu Quân, cả người vô cùng kích động, tình cảm dạt dào hô to : “Anh!”Nghe thấy giọng nói này, Triệu Quân lập tức không nhịn được nữa, dường như quay trở lại thời thơ ấu, Triệu Sơn luôn giống như cái đuôi nhỏ , lẽo đẽo theo sau m.ô.n.g anh . Một ngụm một tiếng ' anh ' , hết ' anh ' dài lại ' anh ' ngắn .Hai người ôm nhau vui mừng , phóng viên lại được dịp chớp ảnh liên tục .“Anh, em nhớ anh quá.”Triệu Sơn nói. Triệu Quân hơi nghẹn ngào, “Anh cũng nhớ em, anh cũng nhớ em, là anh không tốt, anh đến muộn rồi.”“Không, anh, nếu không phải anh, bây giờ em cũng không tìm được anh.”Triệu Sơn nói.Triệu Đại Hoa run tay run chân, khẽ gọi: “Tiểu Sơn.”Triệu Sơn nhìn ông ấy, cũng nước mắt lưng tròng, “Cha!”Ba người ôm chặt lấy nhau.Phóng viên xung quanh vừa chụp ảnh, vừa cảm thán, “Thật sự cảm động, những tên buôn người đáng c.h.ế.t đó, đã khiến ba người xa cách nhau lâu như vậy.”“Đúng vậy, nhưng may là, đều còn sống, đều còn có thời gian .”“Anh nghĩ xem, họ sẽ sống cùng nhau không?”“Ba người, ba nơi, đều đã quen thuộc với hoàn cảnh sống hiện tại rồi. Khả năng này chắc là rất khó thành hiện thực .”Tề Phi Dương nhìn khung cảnh ba người đoàn tụ trước mặt một cách bình tĩnh.Nói thật , anh ta chả có cảm giác gì cả .Cũng không phải là vì anh ta vô tình đâu .Tề Phi Dương từ 8 tuổi năm đó , bị bắt cóc , mất đi cha mẹ , đã trải qua đủ loại nhân gian ấm lạnh , hơn ai hết , anh ta rất quý trọng tình cảm gia đình .Nhưng điều đó không có nghĩa là ' yêu ma quỷ quái ' cứ gắn lên cái mác ' gia đình ' là đủ có thể khiến anh ta nhầm lẫn .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Họ còn có việc, nên không đi.”Triệu Đại Hoa cười nói.“Dạ, con hiểu rồi ạ.”Triệu Quân gật đầu, dìu Triệu Đại Hoa đến ga tàu cao tốc.Đến ga tàu cao tốc nơi Triệu Sơn đang sinh sống , cũng giống tình huống khi anh đi tìm cha , lại là một đám phóng viên nhìn thấy anh như nhìn thấy mồi ngon .Hôm nay , giống như hôm qua, nhưng cũng khác hôm qua .Hôm qua là trực tiếp đến nhà Triệu Đại Hoa, trong tình huống Triệu Đại Hoa không hề hay biết.Nhưng lần này, vì hai lần trước quá chấn động, em trai Triệu Quân, Triệu Sơn đã nắm được thông tin , chủ động liên lạc với Triệu Quân.NgaHai người hẹn gặp nhau trước cửa một công ty.Triệu Sơn nhỏ hơn Triệu Quân ba tuổi, năm nay mới tốt nghiệp đại học.Đến công ty nơi Triệu Sơn làm việc , nhóm người Triệu Quân đã thấy Triệu Sơn đứng đó từ bao giờ .Cậu ấy nhìn thấy Triệu Quân, cả người vô cùng kích động, tình cảm dạt dào hô to : “Anh!”Nghe thấy giọng nói này, Triệu Quân lập tức không nhịn được nữa, dường như quay trở lại thời thơ ấu, Triệu Sơn luôn giống như cái đuôi nhỏ , lẽo đẽo theo sau m.ô.n.g anh . Một ngụm một tiếng ' anh ' , hết ' anh ' dài lại ' anh ' ngắn .Hai người ôm nhau vui mừng , phóng viên lại được dịp chớp ảnh liên tục .“Anh, em nhớ anh quá.”Triệu Sơn nói. Triệu Quân hơi nghẹn ngào, “Anh cũng nhớ em, anh cũng nhớ em, là anh không tốt, anh đến muộn rồi.”“Không, anh, nếu không phải anh, bây giờ em cũng không tìm được anh.”Triệu Sơn nói.Triệu Đại Hoa run tay run chân, khẽ gọi: “Tiểu Sơn.”Triệu Sơn nhìn ông ấy, cũng nước mắt lưng tròng, “Cha!”Ba người ôm chặt lấy nhau.Phóng viên xung quanh vừa chụp ảnh, vừa cảm thán, “Thật sự cảm động, những tên buôn người đáng c.h.ế.t đó, đã khiến ba người xa cách nhau lâu như vậy.”“Đúng vậy, nhưng may là, đều còn sống, đều còn có thời gian .”“Anh nghĩ xem, họ sẽ sống cùng nhau không?”“Ba người, ba nơi, đều đã quen thuộc với hoàn cảnh sống hiện tại rồi. Khả năng này chắc là rất khó thành hiện thực .”Tề Phi Dương nhìn khung cảnh ba người đoàn tụ trước mặt một cách bình tĩnh.Nói thật , anh ta chả có cảm giác gì cả .Cũng không phải là vì anh ta vô tình đâu .Tề Phi Dương từ 8 tuổi năm đó , bị bắt cóc , mất đi cha mẹ , đã trải qua đủ loại nhân gian ấm lạnh , hơn ai hết , anh ta rất quý trọng tình cảm gia đình .Nhưng điều đó không có nghĩa là ' yêu ma quỷ quái ' cứ gắn lên cái mác ' gia đình ' là đủ có thể khiến anh ta nhầm lẫn .