Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1495

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đã rõ, đã rõ!”Đợi Bùi Nguyên Minh nói hết lời, bắt đầu chà lau ngón tay, Khổng Chí Minh mới cúi đầu khom lưng.Ở trước mặt vị này, anh ta giống như cháu nội.Xung quanh giống như chết lặng, châm rơi có thể nghe thấy, không ai có thế tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa đều cảm thấy hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng mình động kinh.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Chu Chính Nghĩa, lạnh lùng nói: “Tao nói rồi, Khổng Chí Minh đến đây, anh ta cũng không có bản lĩnh đứng trước mặt tao.”“Bây giờ mày hỏi anh ta xem, xem anh ta dám đứng dậy không?”Chu Chính Nghĩa cứng họng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết hôm nay anh ta mất mặt rồi.Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, không tiếp tục ra tay, mà thản nhiên nói: “Tôi nể mặt nhà họ Khổng ở Sơn Đông anh, nhưng chuyện ngày hôm nay, anh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý”“Tên nhóc này muốn bỏ thuốc em vợ tôi..”Nghe thấy những lời Bùi Nguyên Minh nói, toàn thân Khổng Chí Minh run rẩy.Chu Chính Nghĩa, tên ngu ngốc này! Con mẹ nó cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, đi trêu chọc em vợ người ta làm cái gì? Lúc này toàn thân Khổng Chí Minh đang quỳ trên đất run rấy, quát với Chu Chính Nghĩa: “Cậu cút ra đây cho tôi, quỳ xuống, lập tức, lập tức nói xin lỗi!”“Dập đầu cầu xin anh Bùi tha thứ!”Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khó có thể tin được.Khổng Chí Minh tự mình quỳ còn chưa tính, vậy mà anh ta còn muốn Chu Chính Nghĩa cũng quỳ xuống, đi cầu xin Bùi Nguyên Minh tha thứ? Hơn nữa mới đầu Khổng Chí Minh là Chu Chính Nghĩa mời tới trừng trị Bùi Nguyên Minh.Mà lúc này lại biến thành Khống Chí Minh đang giúp Bùi Nguyên Minh trừng trị Chu Chính Nghĩa.Phim truyên hình cũng không dám quay như vậy! Rất nhiêu người đều nghĩ không rõ, chỉ là một cố vấn của chính phủ, một tên ở rể, lấy đâu ra mặt mũi? Lấy đâu ra năng lực? Lấy đâu ra địa vị? Chu Chính Nghĩa mặt đỏ tai hông, không nhịn được nói: “Anh họ, đầu anh bị nước vào à?”“Bốp!”Khổng Chí Minh căn bản không dám đứng dậy, mà tiến lên đạp Chu Chính Nghĩa, sau đó gian nan bò qua, tát mạnh vào mặt anh ta.“Ai cho cậu đánh chủ ý với em vợ của anh Bùi”“Bốp!" “Người nào cho em bắt nạt người ta!”“Bốp!"- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đã rõ, đã rõ!”

Đợi Bùi Nguyên Minh nói hết lời, bắt đầu chà lau ngón tay, Khổng Chí Minh mới cúi đầu khom lưng.

Ở trước mặt vị này, anh ta giống như cháu nội.

Xung quanh giống như chết lặng, châm rơi có thể nghe thấy, không ai có thế tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.

Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa đều cảm thấy hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng mình động kinh.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Chu Chính Nghĩa, lạnh lùng nói: “Tao nói rồi, Khổng Chí Minh đến đây, anh ta cũng không có bản lĩnh đứng trước mặt tao.”

“Bây giờ mày hỏi anh ta xem, xem anh ta dám đứng dậy không?”

Chu Chính Nghĩa cứng họng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết hôm nay anh ta mất mặt rồi.

Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, không tiếp tục ra tay, mà thản nhiên nói: “Tôi nể mặt nhà họ Khổng ở Sơn Đông anh, nhưng chuyện ngày hôm nay, anh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý”

“Tên nhóc này muốn bỏ thuốc em vợ tôi..

Nghe thấy những lời Bùi Nguyên Minh nói, toàn thân Khổng Chí Minh run rẩy.

Chu Chính Nghĩa, tên ngu ngốc này! Con mẹ nó cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, đi trêu chọc em vợ người ta làm cái gì? Lúc này toàn thân Khổng Chí Minh đang quỳ trên đất run rấy, quát với Chu Chính Nghĩa: “Cậu cút ra đây cho tôi, quỳ xuống, lập tức, lập tức nói xin lỗi!”

“Dập đầu cầu xin anh Bùi tha thứ!”

Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khó có thể tin được.

Khổng Chí Minh tự mình quỳ còn chưa tính, vậy mà anh ta còn muốn Chu Chính Nghĩa cũng quỳ xuống, đi cầu xin Bùi Nguyên Minh tha thứ? Hơn nữa mới đầu Khổng Chí Minh là Chu Chính Nghĩa mời tới trừng trị Bùi Nguyên Minh.

Mà lúc này lại biến thành Khống Chí Minh đang giúp Bùi Nguyên Minh trừng trị Chu Chính Nghĩa.

Phim truyên hình cũng không dám quay như vậy! Rất nhiêu người đều nghĩ không rõ, chỉ là một cố vấn của chính phủ, một tên ở rể, lấy đâu ra mặt mũi? Lấy đâu ra năng lực? Lấy đâu ra địa vị? Chu Chính Nghĩa mặt đỏ tai hông, không nhịn được nói: “Anh họ, đầu anh bị nước vào à?”

“Bốp!”

Khổng Chí Minh căn bản không dám đứng dậy, mà tiến lên đạp Chu Chính Nghĩa, sau đó gian nan bò qua, tát mạnh vào mặt anh ta.

“Ai cho cậu đánh chủ ý với em vợ của anh Bùi”

“Bốp!" “Người nào cho em bắt nạt người ta!”

“Bốp!"

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đã rõ, đã rõ!”Đợi Bùi Nguyên Minh nói hết lời, bắt đầu chà lau ngón tay, Khổng Chí Minh mới cúi đầu khom lưng.Ở trước mặt vị này, anh ta giống như cháu nội.Xung quanh giống như chết lặng, châm rơi có thể nghe thấy, không ai có thế tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa đều cảm thấy hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng mình động kinh.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Chu Chính Nghĩa, lạnh lùng nói: “Tao nói rồi, Khổng Chí Minh đến đây, anh ta cũng không có bản lĩnh đứng trước mặt tao.”“Bây giờ mày hỏi anh ta xem, xem anh ta dám đứng dậy không?”Chu Chính Nghĩa cứng họng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết hôm nay anh ta mất mặt rồi.Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, không tiếp tục ra tay, mà thản nhiên nói: “Tôi nể mặt nhà họ Khổng ở Sơn Đông anh, nhưng chuyện ngày hôm nay, anh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý”“Tên nhóc này muốn bỏ thuốc em vợ tôi..”Nghe thấy những lời Bùi Nguyên Minh nói, toàn thân Khổng Chí Minh run rẩy.Chu Chính Nghĩa, tên ngu ngốc này! Con mẹ nó cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, đi trêu chọc em vợ người ta làm cái gì? Lúc này toàn thân Khổng Chí Minh đang quỳ trên đất run rấy, quát với Chu Chính Nghĩa: “Cậu cút ra đây cho tôi, quỳ xuống, lập tức, lập tức nói xin lỗi!”“Dập đầu cầu xin anh Bùi tha thứ!”Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khó có thể tin được.Khổng Chí Minh tự mình quỳ còn chưa tính, vậy mà anh ta còn muốn Chu Chính Nghĩa cũng quỳ xuống, đi cầu xin Bùi Nguyên Minh tha thứ? Hơn nữa mới đầu Khổng Chí Minh là Chu Chính Nghĩa mời tới trừng trị Bùi Nguyên Minh.Mà lúc này lại biến thành Khống Chí Minh đang giúp Bùi Nguyên Minh trừng trị Chu Chính Nghĩa.Phim truyên hình cũng không dám quay như vậy! Rất nhiêu người đều nghĩ không rõ, chỉ là một cố vấn của chính phủ, một tên ở rể, lấy đâu ra mặt mũi? Lấy đâu ra năng lực? Lấy đâu ra địa vị? Chu Chính Nghĩa mặt đỏ tai hông, không nhịn được nói: “Anh họ, đầu anh bị nước vào à?”“Bốp!”Khổng Chí Minh căn bản không dám đứng dậy, mà tiến lên đạp Chu Chính Nghĩa, sau đó gian nan bò qua, tát mạnh vào mặt anh ta.“Ai cho cậu đánh chủ ý với em vợ của anh Bùi”“Bốp!" “Người nào cho em bắt nạt người ta!”“Bốp!"- -----------------

Chương 1495