Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1503

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vườn hoa Hoàng Gia.Bùi Nguyên Minh thật cẩn thận chậm rãi tiến vào cửa, muốn đi tới phòng tắm tắm rửa.“Tách”một tiếng, chỉ thấy phòng khách vốn mờ tối lập tức sáng lên.Trên ghế sô pha, hai chị em Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều mặc áo ngủ, ôm hai tay nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.Cậu chủ Bùi vừa mới phế đi phân hội trưởng của Long Môn, lúc này chỉ cảm thấy da đầu run lên.Anh không thể không cười khan nói: “Tuyết Dương, Khánh Vân, sao hai người còn chưa ngủ?”“Rốt cuộc là anh đã làm gì? Sao về muộn như vậy?”Trịnh Tuyết Dương nhíu mày hỏi.Bùi Nguyên Minh nói: “Không làm gì, anh giảng đạo lý với ba nuôi của Bạch Tuấn Hào thôi”“Sau đó thì sao?”“Sau đó hai ba con bọn họ biết được mình sai rôi, đảm bảo sẽ không xuất hiện ở Dương Thành nữa, sau đó bọn họ tay nắm tay rời đi”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng nói.Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân liếc nhau một cái, rõ ràng là không tin, nhưng vấn đề là trên dưới toàn thân Bùi Nguyên Minh hoàn hảo không tổn hao gì, có lễ không đánh nhau thật.Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Đúng rồi, sau này không có việc gì thì đừng ăn cơm với người lạ, nếu còn có bữa tiệc như vậy, nhớ rõ gọi anh tới”“Còn nữa, gần đây cố gắng đừng ra cửa, ở nhà nhiều một chút, đặc biệt là em, đừng ra ngoài gây chuyện rắc rối!”Bùi Nguyên Minh trừng Trịnh Khánh Vân một cái.“Em đâu có!”Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân ấm ức.Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương xử lý cô ta, sau đó mình xoay người đi vào phòng tắm.Bạch Tuấn Hào và Sở Văn Trung xuất hiện, khiến Bùi Nguyên Minh ngửi được hương vị gió thổi mưa giông trước cơn bão.Chuyện này, sẽ không dễ dàng giải thích như vậy.Thậm chí, đây chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi.Yến Kinh, cách Dương Thành xa vạn dặm, khu vực trung tâm kinh tế chính trị của Đại Hạ.Chỉ có người mạnh nhất, cấp cao nhất Đại Hạ mới có tư cách ở đây.Trong một tòa cổ kính ở Yến Kinh, lúc này có một bóng người mặc đồ trăng nằm nghiêng trên ghế thái sư.Ở trước mặt ông ta có một lò than nhỏ, bên trong đang nấu rượu vàng, tỏa ra mùi rượu thơm nhạt.Ngay sau đó, bên ngoài căn nhà có một bóng người bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng khó coi.“Môn chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn, lúc này vẻ mặt lạnh nhạt mở to mắt, nói: “Xảy ra chuyện gì?”Vẻ mặt thuộc hạ thay đổi, sau đó nói khẽ: “Sở

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vườn hoa Hoàng Gia.

Bùi Nguyên Minh thật cẩn thận chậm rãi tiến vào cửa, muốn đi tới phòng tắm tắm rửa.

“Tách”

một tiếng, chỉ thấy phòng khách vốn mờ tối lập tức sáng lên.

Trên ghế sô pha, hai chị em Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều mặc áo ngủ, ôm hai tay nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Cậu chủ Bùi vừa mới phế đi phân hội trưởng của Long Môn, lúc này chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Anh không thể không cười khan nói: “Tuyết Dương, Khánh Vân, sao hai người còn chưa ngủ?”

“Rốt cuộc là anh đã làm gì? Sao về muộn như vậy?”

Trịnh Tuyết Dương nhíu mày hỏi.

Bùi Nguyên Minh nói: “Không làm gì, anh giảng đạo lý với ba nuôi của Bạch Tuấn Hào thôi”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hai ba con bọn họ biết được mình sai rôi, đảm bảo sẽ không xuất hiện ở Dương Thành nữa, sau đó bọn họ tay nắm tay rời đi”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng nói.

Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân liếc nhau một cái, rõ ràng là không tin, nhưng vấn đề là trên dưới toàn thân Bùi Nguyên Minh hoàn hảo không tổn hao gì, có lễ không đánh nhau thật.

Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Đúng rồi, sau này không có việc gì thì đừng ăn cơm với người lạ, nếu còn có bữa tiệc như vậy, nhớ rõ gọi anh tới”

“Còn nữa, gần đây cố gắng đừng ra cửa, ở nhà nhiều một chút, đặc biệt là em, đừng ra ngoài gây chuyện rắc rối!”

Bùi Nguyên Minh trừng Trịnh Khánh Vân một cái.

“Em đâu có!”

Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân ấm ức.

Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương xử lý cô ta, sau đó mình xoay người đi vào phòng tắm.

Bạch Tuấn Hào và Sở Văn Trung xuất hiện, khiến Bùi Nguyên Minh ngửi được hương vị gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Chuyện này, sẽ không dễ dàng giải thích như vậy.

Thậm chí, đây chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi.

Yến Kinh, cách Dương Thành xa vạn dặm, khu vực trung tâm kinh tế chính trị của Đại Hạ.

Chỉ có người mạnh nhất, cấp cao nhất Đại Hạ mới có tư cách ở đây.

Trong một tòa cổ kính ở Yến Kinh, lúc này có một bóng người mặc đồ trăng nằm nghiêng trên ghế thái sư.

Ở trước mặt ông ta có một lò than nhỏ, bên trong đang nấu rượu vàng, tỏa ra mùi rượu thơm nhạt.

Ngay sau đó, bên ngoài căn nhà có một bóng người bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Môn chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn, lúc này vẻ mặt lạnh nhạt mở to mắt, nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt thuộc hạ thay đổi, sau đó nói khẽ: “Sở

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vườn hoa Hoàng Gia.Bùi Nguyên Minh thật cẩn thận chậm rãi tiến vào cửa, muốn đi tới phòng tắm tắm rửa.“Tách”một tiếng, chỉ thấy phòng khách vốn mờ tối lập tức sáng lên.Trên ghế sô pha, hai chị em Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều mặc áo ngủ, ôm hai tay nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.Cậu chủ Bùi vừa mới phế đi phân hội trưởng của Long Môn, lúc này chỉ cảm thấy da đầu run lên.Anh không thể không cười khan nói: “Tuyết Dương, Khánh Vân, sao hai người còn chưa ngủ?”“Rốt cuộc là anh đã làm gì? Sao về muộn như vậy?”Trịnh Tuyết Dương nhíu mày hỏi.Bùi Nguyên Minh nói: “Không làm gì, anh giảng đạo lý với ba nuôi của Bạch Tuấn Hào thôi”“Sau đó thì sao?”“Sau đó hai ba con bọn họ biết được mình sai rôi, đảm bảo sẽ không xuất hiện ở Dương Thành nữa, sau đó bọn họ tay nắm tay rời đi”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng nói.Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân liếc nhau một cái, rõ ràng là không tin, nhưng vấn đề là trên dưới toàn thân Bùi Nguyên Minh hoàn hảo không tổn hao gì, có lễ không đánh nhau thật.Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Đúng rồi, sau này không có việc gì thì đừng ăn cơm với người lạ, nếu còn có bữa tiệc như vậy, nhớ rõ gọi anh tới”“Còn nữa, gần đây cố gắng đừng ra cửa, ở nhà nhiều một chút, đặc biệt là em, đừng ra ngoài gây chuyện rắc rối!”Bùi Nguyên Minh trừng Trịnh Khánh Vân một cái.“Em đâu có!”Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân ấm ức.Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương xử lý cô ta, sau đó mình xoay người đi vào phòng tắm.Bạch Tuấn Hào và Sở Văn Trung xuất hiện, khiến Bùi Nguyên Minh ngửi được hương vị gió thổi mưa giông trước cơn bão.Chuyện này, sẽ không dễ dàng giải thích như vậy.Thậm chí, đây chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi.Yến Kinh, cách Dương Thành xa vạn dặm, khu vực trung tâm kinh tế chính trị của Đại Hạ.Chỉ có người mạnh nhất, cấp cao nhất Đại Hạ mới có tư cách ở đây.Trong một tòa cổ kính ở Yến Kinh, lúc này có một bóng người mặc đồ trăng nằm nghiêng trên ghế thái sư.Ở trước mặt ông ta có một lò than nhỏ, bên trong đang nấu rượu vàng, tỏa ra mùi rượu thơm nhạt.Ngay sau đó, bên ngoài căn nhà có một bóng người bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng khó coi.“Môn chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn, lúc này vẻ mặt lạnh nhạt mở to mắt, nói: “Xảy ra chuyện gì?”Vẻ mặt thuộc hạ thay đổi, sau đó nói khẽ: “Sở

Chương 1503