Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 746: Chương 746
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Triệu Mạn ha ha cười thành tiếng, giọng nói lạnh lùng, “Chưa từng nhìn thấy mặt, cũng chưa từng nghe thấy giọng nói, các người dựa vào đâu mà kết luận, con trai tôi là người bắt nạt cậu ta? Là xem bói ra sao?”Không thể không nói , Triệu Mạn này nói vu vơ , vậy mà cũng có thể một câu chí mạng . Đúng là xem bói ra…Lưu Nguyệt trong lòng có băn khoăn , cũng không vội làm quyết định , cô nhanh chóng quét camera qua mặt Dư Tử Minh, cầu cứu Kỷ Dao Quang, “Đại sư, là cậu ta sao?”“Đại sư?” Nhạy bén bắt được hai chữ này, Triệu Mạn vẻ mặt không thể tin nổi, “Thực sự là xem bói ra sao?”Kỷ Dao Quang giọng điệu nhàn nhạt, một câu kết luận, “Chính là cậu ta.”Lưu Uyển, người ban đầu còn hơi do dự , được sự khẳng định từ Kỷ đại sư, lập tức trở nên đầy tự tin.“Các người bị điên à?”Triệu Mạn nhìn cảnh sát Vương, bất đắc dĩ nói: “Hai vị cảnh sát, bây giờ các người phá án không cần chứng cứ, lại dựa vào xem bói tính quẻ tìm thủ phạm sao ?”“Ai nói xem bói là không có chứng cứ?”Từ điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo. Triệu Mạn bước tới vài bước, nhìn Kỷ Dao Quang qua màn hình điện thoại, cười lạnh.“Vậy thì cô đưa chứng cứ ra đi.”Kỷ Dao Quang không để tâm đến sự khiêu khích của cô ta, mà chuyển ánh mắt sang Đỗ Tu Văn, người đang nép vào lòng Đỗ Bân. Cô dịu dàng nói:"Đỗ Tu Văn, em nhớ không? Chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi. Chị đang cố gắng giúp em bắt kẻ xấu lại, để em có thể yên tâm đến trường. Em có nhớ thầy cô và bạn bè không? Chị tin rằng họ cũng đang rất nhớ và lo lắng cho em. Ba mẹ em cũng vậy, họ đang nỗ lực để giành lại công bằng cho em.NgaEm có thể dũng cảm thêm một lần nữa không? Hãy kể lại chi tiết những gì đã xảy ra, để mọi người có thể giúp em. Tin chị, tin mọi người thêm một chút nữa nhé?"Đỗ Bân và Lưu Nguyệt cũng cùng nhau động viên con trai : “Con trai, đừng sợ, có ba mẹ ở đây rồi.”Đỗ Tu Văn hơi do dự một chút, cuối cùng rụt rè ngẩng đầu lên.Nhìn ba mẹ, lại nhìn Kỷ Dao Quang trên màn hình điện thoại.Đỗ Tu Văn hít một hơi nhỏ, lấy hết dũng khí , cậu bé bắt đầu lần đầu chính miệng kể lại câu chuyện của mình : “Tan ... tan học, cháu đeo cặp sách đi về nhà, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai cháu từ phía sau, cháu quay đầu lại, có một thứ màu trắng phun vào mặt cháu, sau đó cháu không nhớ gì nữa…”“Được rồi, không cần nói nữa.”
Triệu Mạn ha ha cười thành tiếng, giọng nói lạnh lùng, “Chưa từng nhìn thấy mặt, cũng chưa từng nghe thấy giọng nói, các người dựa vào đâu mà kết luận, con trai tôi là người bắt nạt cậu ta? Là xem bói ra sao?”
Không thể không nói , Triệu Mạn này nói vu vơ , vậy mà cũng có thể một câu chí mạng . Đúng là xem bói ra…
Lưu Nguyệt trong lòng có băn khoăn , cũng không vội làm quyết định , cô nhanh chóng quét camera qua mặt Dư Tử Minh, cầu cứu Kỷ Dao Quang, “Đại sư, là cậu ta sao?”
“Đại sư?” Nhạy bén bắt được hai chữ này, Triệu Mạn vẻ mặt không thể tin nổi, “Thực sự là xem bói ra sao?”
Kỷ Dao Quang giọng điệu nhàn nhạt, một câu kết luận, “Chính là cậu ta.”
Lưu Uyển, người ban đầu còn hơi do dự , được sự khẳng định từ Kỷ đại sư, lập tức trở nên đầy tự tin.
“Các người bị điên à?”
Triệu Mạn nhìn cảnh sát Vương, bất đắc dĩ nói: “Hai vị cảnh sát, bây giờ các người phá án không cần chứng cứ, lại dựa vào xem bói tính quẻ tìm thủ phạm sao ?”
“Ai nói xem bói là không có chứng cứ?”
Từ điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
Triệu Mạn bước tới vài bước, nhìn Kỷ Dao Quang qua màn hình điện thoại, cười lạnh.
“Vậy thì cô đưa chứng cứ ra đi.”
Kỷ Dao Quang không để tâm đến sự khiêu khích của cô ta, mà chuyển ánh mắt sang Đỗ Tu Văn, người đang nép vào lòng Đỗ Bân. Cô dịu dàng nói:
"Đỗ Tu Văn, em nhớ không? Chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi. Chị đang cố gắng giúp em bắt kẻ xấu lại, để em có thể yên tâm đến trường. Em có nhớ thầy cô và bạn bè không? Chị tin rằng họ cũng đang rất nhớ và lo lắng cho em. Ba mẹ em cũng vậy, họ đang nỗ lực để giành lại công bằng cho em.
Nga
Em có thể dũng cảm thêm một lần nữa không? Hãy kể lại chi tiết những gì đã xảy ra, để mọi người có thể giúp em. Tin chị, tin mọi người thêm một chút nữa nhé?"
Đỗ Bân và Lưu Nguyệt cũng cùng nhau động viên con trai : “Con trai, đừng sợ, có ba mẹ ở đây rồi.”
Đỗ Tu Văn hơi do dự một chút, cuối cùng rụt rè ngẩng đầu lên.
Nhìn ba mẹ, lại nhìn Kỷ Dao Quang trên màn hình điện thoại.
Đỗ Tu Văn hít một hơi nhỏ, lấy hết dũng khí , cậu bé bắt đầu lần đầu chính miệng kể lại câu chuyện của mình : “Tan ... tan học, cháu đeo cặp sách đi về nhà, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai cháu từ phía sau, cháu quay đầu lại, có một thứ màu trắng phun vào mặt cháu, sau đó cháu không nhớ gì nữa…”
“Được rồi, không cần nói nữa.”
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Triệu Mạn ha ha cười thành tiếng, giọng nói lạnh lùng, “Chưa từng nhìn thấy mặt, cũng chưa từng nghe thấy giọng nói, các người dựa vào đâu mà kết luận, con trai tôi là người bắt nạt cậu ta? Là xem bói ra sao?”Không thể không nói , Triệu Mạn này nói vu vơ , vậy mà cũng có thể một câu chí mạng . Đúng là xem bói ra…Lưu Nguyệt trong lòng có băn khoăn , cũng không vội làm quyết định , cô nhanh chóng quét camera qua mặt Dư Tử Minh, cầu cứu Kỷ Dao Quang, “Đại sư, là cậu ta sao?”“Đại sư?” Nhạy bén bắt được hai chữ này, Triệu Mạn vẻ mặt không thể tin nổi, “Thực sự là xem bói ra sao?”Kỷ Dao Quang giọng điệu nhàn nhạt, một câu kết luận, “Chính là cậu ta.”Lưu Uyển, người ban đầu còn hơi do dự , được sự khẳng định từ Kỷ đại sư, lập tức trở nên đầy tự tin.“Các người bị điên à?”Triệu Mạn nhìn cảnh sát Vương, bất đắc dĩ nói: “Hai vị cảnh sát, bây giờ các người phá án không cần chứng cứ, lại dựa vào xem bói tính quẻ tìm thủ phạm sao ?”“Ai nói xem bói là không có chứng cứ?”Từ điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo. Triệu Mạn bước tới vài bước, nhìn Kỷ Dao Quang qua màn hình điện thoại, cười lạnh.“Vậy thì cô đưa chứng cứ ra đi.”Kỷ Dao Quang không để tâm đến sự khiêu khích của cô ta, mà chuyển ánh mắt sang Đỗ Tu Văn, người đang nép vào lòng Đỗ Bân. Cô dịu dàng nói:"Đỗ Tu Văn, em nhớ không? Chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi. Chị đang cố gắng giúp em bắt kẻ xấu lại, để em có thể yên tâm đến trường. Em có nhớ thầy cô và bạn bè không? Chị tin rằng họ cũng đang rất nhớ và lo lắng cho em. Ba mẹ em cũng vậy, họ đang nỗ lực để giành lại công bằng cho em.NgaEm có thể dũng cảm thêm một lần nữa không? Hãy kể lại chi tiết những gì đã xảy ra, để mọi người có thể giúp em. Tin chị, tin mọi người thêm một chút nữa nhé?"Đỗ Bân và Lưu Nguyệt cũng cùng nhau động viên con trai : “Con trai, đừng sợ, có ba mẹ ở đây rồi.”Đỗ Tu Văn hơi do dự một chút, cuối cùng rụt rè ngẩng đầu lên.Nhìn ba mẹ, lại nhìn Kỷ Dao Quang trên màn hình điện thoại.Đỗ Tu Văn hít một hơi nhỏ, lấy hết dũng khí , cậu bé bắt đầu lần đầu chính miệng kể lại câu chuyện của mình : “Tan ... tan học, cháu đeo cặp sách đi về nhà, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai cháu từ phía sau, cháu quay đầu lại, có một thứ màu trắng phun vào mặt cháu, sau đó cháu không nhớ gì nữa…”“Được rồi, không cần nói nữa.”