Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 752: Chương 752

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Dư Chương chuẩn bị đi đến phòng con trai, chân bước ra nhưng lại không đi được.Cúi đầu nhìn xuống, con trai đang ôm chặt lấy chân mình.NgaMặc dù cậu bé không nói gì, nhưng phản ứng này bản thân nó đã cho ra câu trả lời.Dư Chương hiểu ra vấn đề, cúi người ôm mạnh con trai vào lòng.“Làm sai không đáng sợ, ai cũng có thể mắc lỗi, ngay cả ba cũng vậy. Quan trọng là khi nhận ra sai lầm, chúng ta phải dũng cảm sửa đổi, chứ không phải che giấu hay lấp liếm, để rồi càng lún sâu vào con đường sai trái.”“Đừng sợ, có ba mẹ ở đây, chúng ta sẽ đồng hành cùng con , chúng ta cùng sẽ cùng nhau sửa chữa những sai lầm nhé . Con yêu !”Cơ thể cứng đờ của Dư Tử Minh dần mềm nhũn, áp sát vào tai ba, thì thầm nói nhỏ : “Ba, ba đừng ghét bỏ con. Được không ?”“Bé ngoan, con mãi mãi là con trai của bá . Sao ba có thể ghét bỏ con được chứ ?”Dư Chương hôn nhẹ lên má con, bế con bước nhanh vào phòng, dứt khoát nhấc một nửa chiếc giường trẻ em lên.“Góc kia có một cái hộp!”Lưu Nguyệt thốt lên, không còn quan tâm đến hình tượng nữa, vội vàng chui xuống gầm giường, lấy cái hộp ra.Mở ra xem, bên trong ngay ngắn xếp đặt bảy lọ xịt, năm lọ đã dùng hết rồi.“Em chưa từng thấy thứ này…” Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi “bằng chứng” hiện ra, lòng Triệu Mạn vẫn khó mà chấp nhận.Dư Chương bình tĩnh hơn vợ, cúi đầu hỏi con trai, “Bé , những thứ này ở đâu ra?”Dư Tử Minh vùi mặt vào cổ bố, rụt rè đáp: “Có người gửi cho con.”“Ai gửi?”“Con không biết, quen trên mạng.”“Mạng nào?”Lần này Dư Tử Minh không chịu trả lời, giọng nói nghèn nghẹn: “Không thể nói, con đã thề rồi, nói ra ba mẹ sẽ ch.ế.t mất .”Đối với một đứa trẻ , ba mẹ c.h.ế.t là nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất, là ác mộng của chúng .Dư Chương không ép con nữa, quay sang vợ, “Em bật máy tính của con lên, cho hai vị cảnh sát kiểm tra một chút .”Vì con trai sinh non nên thể trạng yếu ớt, hai vợ chồng chỉ mong con khỏe mạnh, không đặt ra quá nhiều yêu cầu hà khắc khác. Không giống những đứa trẻ khác, vì lý do còn nhỏ phải tập trung học hành mà bị hạn chế sử dụng điện thoại hay máy tính, họ đã sớm trang bị đầy đủ cho con , và để cho con toàn quyền tự do sử dụng .Triệu Mạn nghe lời đi bật máy tính lên, màn hình sạch sẽ, không có gì cả.“Để tôi.”Tiểu Ngô đưa máy ghi hình cho thầy, chủ động ngồi xuống trước máy tính, mười ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.

Dư Chương chuẩn bị đi đến phòng con trai, chân bước ra nhưng lại không đi được.

Cúi đầu nhìn xuống, con trai đang ôm chặt lấy chân mình.

Nga

Mặc dù cậu bé không nói gì, nhưng phản ứng này bản thân nó đã cho ra câu trả lời.

Dư Chương hiểu ra vấn đề, cúi người ôm mạnh con trai vào lòng.

“Làm sai không đáng sợ, ai cũng có thể mắc lỗi, ngay cả ba cũng vậy. Quan trọng là khi nhận ra sai lầm, chúng ta phải dũng cảm sửa đổi, chứ không phải che giấu hay lấp liếm, để rồi càng lún sâu vào con đường sai trái.”

“Đừng sợ, có ba mẹ ở đây, chúng ta sẽ đồng hành cùng con , chúng ta cùng sẽ cùng nhau sửa chữa những sai lầm nhé . Con yêu !”

Cơ thể cứng đờ của Dư Tử Minh dần mềm nhũn, áp sát vào tai ba, thì thầm nói nhỏ : “Ba, ba đừng ghét bỏ con. Được không ?”

“Bé ngoan, con mãi mãi là con trai của bá . Sao ba có thể ghét bỏ con được chứ ?”

Dư Chương hôn nhẹ lên má con, bế con bước nhanh vào phòng, dứt khoát nhấc một nửa chiếc giường trẻ em lên.

“Góc kia có một cái hộp!”

Lưu Nguyệt thốt lên, không còn quan tâm đến hình tượng nữa, vội vàng chui xuống gầm giường, lấy cái hộp ra.

Mở ra xem, bên trong ngay ngắn xếp đặt bảy lọ xịt, năm lọ đã dùng hết rồi.

“Em chưa từng thấy thứ này…”

 

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi “bằng chứng” hiện ra, lòng Triệu Mạn vẫn khó mà chấp nhận.

Dư Chương bình tĩnh hơn vợ, cúi đầu hỏi con trai, “Bé , những thứ này ở đâu ra?”

Dư Tử Minh vùi mặt vào cổ bố, rụt rè đáp: “Có người gửi cho con.”

“Ai gửi?”

“Con không biết, quen trên mạng.”

“Mạng nào?”

Lần này Dư Tử Minh không chịu trả lời, giọng nói nghèn nghẹn: “Không thể nói, con đã thề rồi, nói ra ba mẹ sẽ ch.ế.t mất .”

Đối với một đứa trẻ , ba mẹ c.h.ế.t là nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất, là ác mộng của chúng .

Dư Chương không ép con nữa, quay sang vợ, “Em bật máy tính của con lên, cho hai vị cảnh sát kiểm tra một chút .”

Vì con trai sinh non nên thể trạng yếu ớt, hai vợ chồng chỉ mong con khỏe mạnh, không đặt ra quá nhiều yêu cầu hà khắc khác. Không giống những đứa trẻ khác, vì lý do còn nhỏ phải tập trung học hành mà bị hạn chế sử dụng điện thoại hay máy tính, họ đã sớm trang bị đầy đủ cho con , và để cho con toàn quyền tự do sử dụng .

Triệu Mạn nghe lời đi bật máy tính lên, màn hình sạch sẽ, không có gì cả.

“Để tôi.”

Tiểu Ngô đưa máy ghi hình cho thầy, chủ động ngồi xuống trước máy tính, mười ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Dư Chương chuẩn bị đi đến phòng con trai, chân bước ra nhưng lại không đi được.Cúi đầu nhìn xuống, con trai đang ôm chặt lấy chân mình.NgaMặc dù cậu bé không nói gì, nhưng phản ứng này bản thân nó đã cho ra câu trả lời.Dư Chương hiểu ra vấn đề, cúi người ôm mạnh con trai vào lòng.“Làm sai không đáng sợ, ai cũng có thể mắc lỗi, ngay cả ba cũng vậy. Quan trọng là khi nhận ra sai lầm, chúng ta phải dũng cảm sửa đổi, chứ không phải che giấu hay lấp liếm, để rồi càng lún sâu vào con đường sai trái.”“Đừng sợ, có ba mẹ ở đây, chúng ta sẽ đồng hành cùng con , chúng ta cùng sẽ cùng nhau sửa chữa những sai lầm nhé . Con yêu !”Cơ thể cứng đờ của Dư Tử Minh dần mềm nhũn, áp sát vào tai ba, thì thầm nói nhỏ : “Ba, ba đừng ghét bỏ con. Được không ?”“Bé ngoan, con mãi mãi là con trai của bá . Sao ba có thể ghét bỏ con được chứ ?”Dư Chương hôn nhẹ lên má con, bế con bước nhanh vào phòng, dứt khoát nhấc một nửa chiếc giường trẻ em lên.“Góc kia có một cái hộp!”Lưu Nguyệt thốt lên, không còn quan tâm đến hình tượng nữa, vội vàng chui xuống gầm giường, lấy cái hộp ra.Mở ra xem, bên trong ngay ngắn xếp đặt bảy lọ xịt, năm lọ đã dùng hết rồi.“Em chưa từng thấy thứ này…” Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi “bằng chứng” hiện ra, lòng Triệu Mạn vẫn khó mà chấp nhận.Dư Chương bình tĩnh hơn vợ, cúi đầu hỏi con trai, “Bé , những thứ này ở đâu ra?”Dư Tử Minh vùi mặt vào cổ bố, rụt rè đáp: “Có người gửi cho con.”“Ai gửi?”“Con không biết, quen trên mạng.”“Mạng nào?”Lần này Dư Tử Minh không chịu trả lời, giọng nói nghèn nghẹn: “Không thể nói, con đã thề rồi, nói ra ba mẹ sẽ ch.ế.t mất .”Đối với một đứa trẻ , ba mẹ c.h.ế.t là nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất, là ác mộng của chúng .Dư Chương không ép con nữa, quay sang vợ, “Em bật máy tính của con lên, cho hai vị cảnh sát kiểm tra một chút .”Vì con trai sinh non nên thể trạng yếu ớt, hai vợ chồng chỉ mong con khỏe mạnh, không đặt ra quá nhiều yêu cầu hà khắc khác. Không giống những đứa trẻ khác, vì lý do còn nhỏ phải tập trung học hành mà bị hạn chế sử dụng điện thoại hay máy tính, họ đã sớm trang bị đầy đủ cho con , và để cho con toàn quyền tự do sử dụng .Triệu Mạn nghe lời đi bật máy tính lên, màn hình sạch sẽ, không có gì cả.“Để tôi.”Tiểu Ngô đưa máy ghi hình cho thầy, chủ động ngồi xuống trước máy tính, mười ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.

Chương 752: Chương 752