Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 763: Chương 763

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Ngay lập tức, mắt Vương Hỷ Lạc đỏ hoe, “Đại sư , mèo con là c.h.ế.t như thế nào? Có phải là tai nạn không? Hay là bị người ta g.i.ế.t ch.ế.t?”Đỗ Quyên mắt đỏ hoe, “Đại sư, không giấu cô , nguyên nhân chúng tôi lo lắng như vậy, là vì, trong cái sân nhỏ này của chúng tôi , có người chuyên ngược đãi mèo con ."Nga“Trước đây đã phát hiện rất nhiều xác mèo con, trong thùng rác, cho nên mèo con mất tích, chúng tôi mới nghi ngờ, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không.”[Trời ơi, người ngược đãi mèo?][Khó trách ! Nhưng đây không phải là sân của giáo viên sao ? Người có trình độ cao cũng ngược đãi mèo sao ?][Lầu trên, không biết đấy, rất nhiều người nhìn qua có vẻ hiền lành vô hại, lại còn không bằng cả súc sinh !]“Chúng… chúng tôi có thể tìm thấy x.á.c ba con mèo con không?” Đỗ Quyên nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn Kỷ Dao Quang, trong mắt dường như còn có vài phần cầu xin.“Có thể.”Kỷ Dao Quang đáp, “Ngay ở cửa ký túc xá của các người, bên trái, thùng rác thứ ba!”Nhóm ba người Vương Hỷ Lạc nghe vậy, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi chạy ra ngoài.“Đợi đã…”Vừa định ra cửa, Kỷ Dao Quang gọi lại ba người, “ Các cô mang ba cái túi nilon đi theo đi ." [ Không phải là đi đưa mèo con về sao? Sao lại phải mang theo cả túi nilon chứ?][Trời ạ, chẳng lẽ thực sự bị ngược đãi rồi?][Nếu phải dùng túi nilon để gói lại, thì trông sẽ thành cái gì đây? Là bánh mèo sao?][Ta khinh thường nhất là những người như người ! Rõ ràng ngoài kia còn biết bao người nghèo khó cần giúp đỡ, thậm chí có những kẻ lang thang vô gia cư ch.ế.t thảm trên đường phố cũng chẳng thấy ai trong các người lấy một tờ báo để đắp lên t.h.i t.h.ể họ. Ấy vậy mà chỉ vì một con mèo lại ...][Lầu trên, chắc là cuộc sống không vui vẻ lắm nhỉ? Bạn ngồi đây phát điên cái gì vậy ? Có bản lĩnh sao bạn chưa tự đi đắp đi ?!]Phòng livestream lại sôi nổi lên, Kỷ Dao Quang không quan tâm, mà híp mắt lại, yên lặng nhìn ba người.Vương Hỷ Lạc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, do dự lấy ba cái túi đẹp từ ngăn kéo ra, lo lắng tìm đến thùng rác đó.Ngay khoảnh khắc mở thùng rác ra, ba người trợn mắt há hốc mồm, bịt miệng lại, những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ khóe mắt.“Trời ơi, quá đáng quá!”Đỗ Quyên nhát gan, càng bị dọa sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, rồi khóc nức nở.Camera lia đến, trong phòng livestream, khán giả cũng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm đó.

Ngay lập tức, mắt Vương Hỷ Lạc đỏ hoe, “Đại sư , mèo con là c.h.ế.t như thế nào? Có phải là tai nạn không? Hay là bị người ta g.i.ế.t ch.ế.t?”

Đỗ Quyên mắt đỏ hoe, “Đại sư, không giấu cô , nguyên nhân chúng tôi lo lắng như vậy, là vì, trong cái sân nhỏ này của chúng tôi , có người chuyên ngược đãi mèo con ."

Nga

“Trước đây đã phát hiện rất nhiều xác mèo con, trong thùng rác, cho nên mèo con mất tích, chúng tôi mới nghi ngờ, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không.”

[Trời ơi, người ngược đãi mèo?]

[Khó trách ! Nhưng đây không phải là sân của giáo viên sao ? Người có trình độ cao cũng ngược đãi mèo sao ?]

[Lầu trên, không biết đấy, rất nhiều người nhìn qua có vẻ hiền lành vô hại, lại còn không bằng cả súc sinh !]

“Chúng… chúng tôi có thể tìm thấy x.á.c ba con mèo con không?” Đỗ Quyên nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn Kỷ Dao Quang, trong mắt dường như còn có vài phần cầu xin.

“Có thể.”

Kỷ Dao Quang đáp, “Ngay ở cửa ký túc xá của các người, bên trái, thùng rác thứ ba!”

Nhóm ba người Vương Hỷ Lạc nghe vậy, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi chạy ra ngoài.

“Đợi đã…”

Vừa định ra cửa, Kỷ Dao Quang gọi lại ba người, “ Các cô mang ba cái túi nilon đi theo đi ."

 

[ Không phải là đi đưa mèo con về sao? Sao lại phải mang theo cả túi nilon chứ?]

[Trời ạ, chẳng lẽ thực sự bị ngược đãi rồi?]

[Nếu phải dùng túi nilon để gói lại, thì trông sẽ thành cái gì đây? Là bánh mèo sao?]

[Ta khinh thường nhất là những người như người ! Rõ ràng ngoài kia còn biết bao người nghèo khó cần giúp đỡ, thậm chí có những kẻ lang thang vô gia cư ch.ế.t thảm trên đường phố cũng chẳng thấy ai trong các người lấy một tờ báo để đắp lên t.h.i t.h.ể họ. Ấy vậy mà chỉ vì một con mèo lại ...]

[Lầu trên, chắc là cuộc sống không vui vẻ lắm nhỉ? Bạn ngồi đây phát điên cái gì vậy ? Có bản lĩnh sao bạn chưa tự đi đắp đi ?!]

Phòng livestream lại sôi nổi lên, Kỷ Dao Quang không quan tâm, mà híp mắt lại, yên lặng nhìn ba người.

Vương Hỷ Lạc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, do dự lấy ba cái túi đẹp từ ngăn kéo ra, lo lắng tìm đến thùng rác đó.

Ngay khoảnh khắc mở thùng rác ra, ba người trợn mắt há hốc mồm, bịt miệng lại, những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ khóe mắt.

“Trời ơi, quá đáng quá!”

Đỗ Quyên nhát gan, càng bị dọa sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, rồi khóc nức nở.

Camera lia đến, trong phòng livestream, khán giả cũng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm đó.

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Ngay lập tức, mắt Vương Hỷ Lạc đỏ hoe, “Đại sư , mèo con là c.h.ế.t như thế nào? Có phải là tai nạn không? Hay là bị người ta g.i.ế.t ch.ế.t?”Đỗ Quyên mắt đỏ hoe, “Đại sư, không giấu cô , nguyên nhân chúng tôi lo lắng như vậy, là vì, trong cái sân nhỏ này của chúng tôi , có người chuyên ngược đãi mèo con ."Nga“Trước đây đã phát hiện rất nhiều xác mèo con, trong thùng rác, cho nên mèo con mất tích, chúng tôi mới nghi ngờ, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không.”[Trời ơi, người ngược đãi mèo?][Khó trách ! Nhưng đây không phải là sân của giáo viên sao ? Người có trình độ cao cũng ngược đãi mèo sao ?][Lầu trên, không biết đấy, rất nhiều người nhìn qua có vẻ hiền lành vô hại, lại còn không bằng cả súc sinh !]“Chúng… chúng tôi có thể tìm thấy x.á.c ba con mèo con không?” Đỗ Quyên nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn Kỷ Dao Quang, trong mắt dường như còn có vài phần cầu xin.“Có thể.”Kỷ Dao Quang đáp, “Ngay ở cửa ký túc xá của các người, bên trái, thùng rác thứ ba!”Nhóm ba người Vương Hỷ Lạc nghe vậy, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi chạy ra ngoài.“Đợi đã…”Vừa định ra cửa, Kỷ Dao Quang gọi lại ba người, “ Các cô mang ba cái túi nilon đi theo đi ." [ Không phải là đi đưa mèo con về sao? Sao lại phải mang theo cả túi nilon chứ?][Trời ạ, chẳng lẽ thực sự bị ngược đãi rồi?][Nếu phải dùng túi nilon để gói lại, thì trông sẽ thành cái gì đây? Là bánh mèo sao?][Ta khinh thường nhất là những người như người ! Rõ ràng ngoài kia còn biết bao người nghèo khó cần giúp đỡ, thậm chí có những kẻ lang thang vô gia cư ch.ế.t thảm trên đường phố cũng chẳng thấy ai trong các người lấy một tờ báo để đắp lên t.h.i t.h.ể họ. Ấy vậy mà chỉ vì một con mèo lại ...][Lầu trên, chắc là cuộc sống không vui vẻ lắm nhỉ? Bạn ngồi đây phát điên cái gì vậy ? Có bản lĩnh sao bạn chưa tự đi đắp đi ?!]Phòng livestream lại sôi nổi lên, Kỷ Dao Quang không quan tâm, mà híp mắt lại, yên lặng nhìn ba người.Vương Hỷ Lạc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, do dự lấy ba cái túi đẹp từ ngăn kéo ra, lo lắng tìm đến thùng rác đó.Ngay khoảnh khắc mở thùng rác ra, ba người trợn mắt há hốc mồm, bịt miệng lại, những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ khóe mắt.“Trời ơi, quá đáng quá!”Đỗ Quyên nhát gan, càng bị dọa sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, rồi khóc nức nở.Camera lia đến, trong phòng livestream, khán giả cũng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm đó.

Chương 763: Chương 763