Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 789: Chương 789
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Đang lúc Tôn Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, một bà lão tay cầm quải trượng bước tới, nhìn Tôn Hiểu Đồng từ đầu đến chân đánh giá , rồi nói: "Tiểu cô nương, bà lão thấy ngươi đứng ở đây lâu như vậy, có chuyện gì không?"“Cháu đến tìm người, trong làng chúng ta có một kẻ buôn người, nghe nói năm ngoái mới được thả ra, nhà hắn ta ở đâu ạ?”Vừa nghe nói muốn tìm kẻ buôn người, bà lão lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tức giận.“Cháu là ai? Cháu không phải là đồng bọn của hắn ta chứ?”“Tuổi còn trẻ, xinh đẹp như vậy, không làm gì cho tốt đẹp, lại làm loại chuyện ghê tởm này sao? Cút cút cút!”Tiếng la hét của bà lão, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác trong làng, mọi người vây quanh lại.Họ nhìn chằm chằm Tôn Hiểu Đồng, sắp sửa ra tay.Tôn Hiểu Đồng nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, cháu không quen biết hắn ta!”"Cháu là bác sĩ thực tập tại bệnh viện, gần đây có một bệnh nhân tên là Lâm Nam đã qua đời. Lúc còn sống , Lâm Nam luôn nhắc đến em trai anh ấy Lâm Bắc, còn nói anh Lâm Bắc đã bị một nhóm buôn người lừa bán. Tình cờ cháu nghe nói gần đây có một tên trong nhóm đó vừa kết thúc thời hạn thi hành án, vừa mới được thả , đã quay trở về quê hương , nên cháu nghĩ đến đây hỏi thêm về tình huống cụ thể."Nghe thấy lời giải thích, mấy người bán tín bán nghi nhìn Tôn Hiểu Đồng một lượt, cho đến khi nhìn thấy giấy tờ tùy thân của Tôn Hiểu Đồng, mới yên tâm. “Tôi đã nói mà, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, vừa nhìn là biết thiên thần áo trắng, sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy chứ?”“Bà Lý, sau này bà nhận dạng người cho cẩn thận chút, may mà chúng ta chưa ra tay, nếu không cô gái nhỏ này oan uổng lắm!”NgaBà Lý xoa xoa mũi, dường như cũng có chút bất lực!“Không sao không sao, cháu có thể lý giải thái độ đề phòng và sự phẫn nộ của mọi người, kẻ buôn người này bây giờ đang ở đâu?!”Mọi người đồng loạt nhìn về phía ngôi nhà bẩn thỉu kia, Tôn Hiểu Đồng lập tức hiểu ra.Không trách căn nhà này lại như vậy, nếu là nơi ở của kẻ buôn người, thì dường như tất cả đều trở nên hợp lý!“Ha ha, cháu biết rồi, cảm ơn mọi người!”Mọi người tản ra, Tôn Hiểu Đồng thì chậm rãi đi đến bên ngoài bức tường, nói là bức tường, chi bằng nói là tuyến phòng thủ cuối cùng ngăn cách với thế giới bên ngoài.“Có ai ở nhà không?”Tôn Hiểu Đồng lớn tiếng gọi, nghe thấy câu này, một người đàn ông mặt mày nhăn nhó ló đầu ra, nhưng lại nhanh chóng rụt đầu trở lại.
Đang lúc Tôn Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, một bà lão tay cầm quải trượng bước tới, nhìn Tôn Hiểu Đồng từ đầu đến chân đánh giá , rồi nói: "Tiểu cô nương, bà lão thấy ngươi đứng ở đây lâu như vậy, có chuyện gì không?"
“Cháu đến tìm người, trong làng chúng ta có một kẻ buôn người, nghe nói năm ngoái mới được thả ra, nhà hắn ta ở đâu ạ?”
Vừa nghe nói muốn tìm kẻ buôn người, bà lão lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tức giận.
“Cháu là ai? Cháu không phải là đồng bọn của hắn ta chứ?”
“Tuổi còn trẻ, xinh đẹp như vậy, không làm gì cho tốt đẹp, lại làm loại chuyện ghê tởm này sao? Cút cút cút!”
Tiếng la hét của bà lão, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác trong làng, mọi người vây quanh lại.
Họ nhìn chằm chằm Tôn Hiểu Đồng, sắp sửa ra tay.
Tôn Hiểu Đồng nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, cháu không quen biết hắn ta!”
"Cháu là bác sĩ thực tập tại bệnh viện, gần đây có một bệnh nhân tên là Lâm Nam đã qua đời. Lúc còn sống , Lâm Nam luôn nhắc đến em trai anh ấy Lâm Bắc, còn nói anh Lâm Bắc đã bị một nhóm buôn người lừa bán. Tình cờ cháu nghe nói gần đây có một tên trong nhóm đó vừa kết thúc thời hạn thi hành án, vừa mới được thả , đã quay trở về quê hương , nên cháu nghĩ đến đây hỏi thêm về tình huống cụ thể."
Nghe thấy lời giải thích, mấy người bán tín bán nghi nhìn Tôn Hiểu Đồng một lượt, cho đến khi nhìn thấy giấy tờ tùy thân của Tôn Hiểu Đồng, mới yên tâm.
“Tôi đã nói mà, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, vừa nhìn là biết thiên thần áo trắng, sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy chứ?”
“Bà Lý, sau này bà nhận dạng người cho cẩn thận chút, may mà chúng ta chưa ra tay, nếu không cô gái nhỏ này oan uổng lắm!”
Nga
Bà Lý xoa xoa mũi, dường như cũng có chút bất lực!
“Không sao không sao, cháu có thể lý giải thái độ đề phòng và sự phẫn nộ của mọi người, kẻ buôn người này bây giờ đang ở đâu?!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ngôi nhà bẩn thỉu kia, Tôn Hiểu Đồng lập tức hiểu ra.
Không trách căn nhà này lại như vậy, nếu là nơi ở của kẻ buôn người, thì dường như tất cả đều trở nên hợp lý!
“Ha ha, cháu biết rồi, cảm ơn mọi người!”
Mọi người tản ra, Tôn Hiểu Đồng thì chậm rãi đi đến bên ngoài bức tường, nói là bức tường, chi bằng nói là tuyến phòng thủ cuối cùng ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Có ai ở nhà không?”
Tôn Hiểu Đồng lớn tiếng gọi, nghe thấy câu này, một người đàn ông mặt mày nhăn nhó ló đầu ra, nhưng lại nhanh chóng rụt đầu trở lại.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Đang lúc Tôn Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, một bà lão tay cầm quải trượng bước tới, nhìn Tôn Hiểu Đồng từ đầu đến chân đánh giá , rồi nói: "Tiểu cô nương, bà lão thấy ngươi đứng ở đây lâu như vậy, có chuyện gì không?"“Cháu đến tìm người, trong làng chúng ta có một kẻ buôn người, nghe nói năm ngoái mới được thả ra, nhà hắn ta ở đâu ạ?”Vừa nghe nói muốn tìm kẻ buôn người, bà lão lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tức giận.“Cháu là ai? Cháu không phải là đồng bọn của hắn ta chứ?”“Tuổi còn trẻ, xinh đẹp như vậy, không làm gì cho tốt đẹp, lại làm loại chuyện ghê tởm này sao? Cút cút cút!”Tiếng la hét của bà lão, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác trong làng, mọi người vây quanh lại.Họ nhìn chằm chằm Tôn Hiểu Đồng, sắp sửa ra tay.Tôn Hiểu Đồng nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, cháu không quen biết hắn ta!”"Cháu là bác sĩ thực tập tại bệnh viện, gần đây có một bệnh nhân tên là Lâm Nam đã qua đời. Lúc còn sống , Lâm Nam luôn nhắc đến em trai anh ấy Lâm Bắc, còn nói anh Lâm Bắc đã bị một nhóm buôn người lừa bán. Tình cờ cháu nghe nói gần đây có một tên trong nhóm đó vừa kết thúc thời hạn thi hành án, vừa mới được thả , đã quay trở về quê hương , nên cháu nghĩ đến đây hỏi thêm về tình huống cụ thể."Nghe thấy lời giải thích, mấy người bán tín bán nghi nhìn Tôn Hiểu Đồng một lượt, cho đến khi nhìn thấy giấy tờ tùy thân của Tôn Hiểu Đồng, mới yên tâm. “Tôi đã nói mà, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, vừa nhìn là biết thiên thần áo trắng, sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy chứ?”“Bà Lý, sau này bà nhận dạng người cho cẩn thận chút, may mà chúng ta chưa ra tay, nếu không cô gái nhỏ này oan uổng lắm!”NgaBà Lý xoa xoa mũi, dường như cũng có chút bất lực!“Không sao không sao, cháu có thể lý giải thái độ đề phòng và sự phẫn nộ của mọi người, kẻ buôn người này bây giờ đang ở đâu?!”Mọi người đồng loạt nhìn về phía ngôi nhà bẩn thỉu kia, Tôn Hiểu Đồng lập tức hiểu ra.Không trách căn nhà này lại như vậy, nếu là nơi ở của kẻ buôn người, thì dường như tất cả đều trở nên hợp lý!“Ha ha, cháu biết rồi, cảm ơn mọi người!”Mọi người tản ra, Tôn Hiểu Đồng thì chậm rãi đi đến bên ngoài bức tường, nói là bức tường, chi bằng nói là tuyến phòng thủ cuối cùng ngăn cách với thế giới bên ngoài.“Có ai ở nhà không?”Tôn Hiểu Đồng lớn tiếng gọi, nghe thấy câu này, một người đàn ông mặt mày nhăn nhó ló đầu ra, nhưng lại nhanh chóng rụt đầu trở lại.