Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 815: Chương 815
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Hoàng Nhạc Nhạc thở dài, Vương Mẫn và Hồ Linh Ca nhìn nhau, cuối cùng ba người dường như đều thỏa hiệp.Ai bảo Tư Lâm là hy vọng cuối cùng của bọn họ lúc này chứ ?! Không muốn tin cũng phải tin thôi !Tư Lâm dẫn ba người xuống lầu, dưới lầu vẫn là bảo an lúc nãy.“Anh bạn, chúng tôi đi đây, đưa đồ cho tôi.” Tư Lâm cười nói.Bảo an nhìn Vương Mẫn và Hồ Linh Ca.Hai người thấy vậy, vội vàng trốn ra sau lưng Tư Lâm và Hoàng Nhạc Nhạc.“Các người có thể đi, nhưng hai người họ thì không.”Bảo an lạnh lùng nói.Nghe vậy, Tư Lâm bật cười: "Tại sao lại không thể? Chúng ta đều là công dân Hoa Quốc, Hoa Quốc tôn trọng quyền tự do của mỗi cá nhân, ai cũng có quyền tự do. Cho nên , họ cũng vậy."Bảo an nhìn Vương Mẫn và Hồ Linh Ca , nói : “ Hai người chắc chắn muốn rời đi ?”Bảo an cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, rõ ràng là đang cảnh cáo hai người.Vương Mẫn và Hồ Linh Ca nhìn nhau một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định đặt niềm tin vào Tư Lâm. " Chúng tôi phải rời đi ."Bảo an nghe vậy, khịt mũi một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng hung dữ.Tư Lâm nhướng mày, “ Nghe thấy chưa? Họ muốn đi, mau đưa đồ cho tôi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi .” “ Xin lỗi, họ không thể đi, họ đã ký hợp đồng rồi .”Bảo an tiếp tục nói.Nghe xong, Tư Lâm liền bật cười thành tiếng : " Vậy đưa hợp đồng cho tôi xem thử, để tôi coi có phải là khế ước bán thân hay không ?"Bảo an nghe vậy, im lặng một lúc, đương nhiên là không thể đưa cho Tư Lâm xem.Nơi này vốn dĩ đã không quang minh chính đại, nên hợp đồng kia càng chẳng cần phải bàn nhiều.“ Các người không thể mang người đi .”Bảo an không trả lời có thể xem hợp đồng hay không , chỉ lặp lại nói.Tư Lâm ánh mắt cũng dần trở nên sắc lạnh : “ Nếu tôi nhất quyết muốn mang người đi thì sao ?”Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.“ Nếu anh muốn mang người đi, có thể thử xem .”Một giọng nam đột ngột vang lên.Nghe thấy giọng nam này, bảo vệ vội vàng quay đầu lại, nhìn người đến, “ Ông chủ .”Nhìn thấy Vệ Cố, ánh mắt Tư Lâm lóe lên vài phần suy tư : " Vệ Cố, lâu rồi không gặp. Anh trai ông còn đang mất tích, vậy mà ông vẫn có thể tiếp tục yên tâm thoải mái tồn tại đến giờ sao ?"Vệ Cố xua tay, “ Cậu đi xuống đi, ở đây giao cho tôi .”“ Vâng !”Bảo an nói xong, lập tức rời đi.Đúng vậy, Vệ Cố là em trai của Vệ Mông, nhưng không phải em ruột, mà là em họ.
Hoàng Nhạc Nhạc thở dài, Vương Mẫn và Hồ Linh Ca nhìn nhau, cuối cùng ba người dường như đều thỏa hiệp.
Ai bảo Tư Lâm là hy vọng cuối cùng của bọn họ lúc này chứ ?!
Không muốn tin cũng phải tin thôi !
Tư Lâm dẫn ba người xuống lầu, dưới lầu vẫn là bảo an lúc nãy.
“Anh bạn, chúng tôi đi đây, đưa đồ cho tôi.”
Tư Lâm cười nói.
Bảo an nhìn Vương Mẫn và Hồ Linh Ca.
Hai người thấy vậy, vội vàng trốn ra sau lưng Tư Lâm và Hoàng Nhạc Nhạc.
“Các người có thể đi, nhưng hai người họ thì không.”
Bảo an lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tư Lâm bật cười: "Tại sao lại không thể? Chúng ta đều là công dân Hoa Quốc, Hoa Quốc tôn trọng quyền tự do của mỗi cá nhân, ai cũng có quyền tự do. Cho nên , họ cũng vậy."
Bảo an nhìn Vương Mẫn và Hồ Linh Ca , nói : “ Hai người chắc chắn muốn rời đi ?”
Bảo an cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, rõ ràng là đang cảnh cáo hai người.
Vương Mẫn và Hồ Linh Ca nhìn nhau một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định đặt niềm tin vào Tư Lâm. " Chúng tôi phải rời đi ."
Bảo an nghe vậy, khịt mũi một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng hung dữ.
Tư Lâm nhướng mày, “ Nghe thấy chưa? Họ muốn đi, mau đưa đồ cho tôi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi .”
“ Xin lỗi, họ không thể đi, họ đã ký hợp đồng rồi .”
Bảo an tiếp tục nói.
Nghe xong, Tư Lâm liền bật cười thành tiếng : " Vậy đưa hợp đồng cho tôi xem thử, để tôi coi có phải là khế ước bán thân hay không ?"
Bảo an nghe vậy, im lặng một lúc, đương nhiên là không thể đưa cho Tư Lâm xem.
Nơi này vốn dĩ đã không quang minh chính đại, nên hợp đồng kia càng chẳng cần phải bàn nhiều.
“ Các người không thể mang người đi .”
Bảo an không trả lời có thể xem hợp đồng hay không , chỉ lặp lại nói.
Tư Lâm ánh mắt cũng dần trở nên sắc lạnh : “ Nếu tôi nhất quyết muốn mang người đi thì sao ?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.
“ Nếu anh muốn mang người đi, có thể thử xem .”
Một giọng nam đột ngột vang lên.
Nghe thấy giọng nam này, bảo vệ vội vàng quay đầu lại, nhìn người đến, “ Ông chủ .”
Nhìn thấy Vệ Cố, ánh mắt Tư Lâm lóe lên vài phần suy tư : " Vệ Cố, lâu rồi không gặp. Anh trai ông còn đang mất tích, vậy mà ông vẫn có thể tiếp tục yên tâm thoải mái tồn tại đến giờ sao ?"
Vệ Cố xua tay, “ Cậu đi xuống đi, ở đây giao cho tôi .”
“ Vâng !”
Bảo an nói xong, lập tức rời đi.
Đúng vậy, Vệ Cố là em trai của Vệ Mông, nhưng không phải em ruột, mà là em họ.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Hoàng Nhạc Nhạc thở dài, Vương Mẫn và Hồ Linh Ca nhìn nhau, cuối cùng ba người dường như đều thỏa hiệp.Ai bảo Tư Lâm là hy vọng cuối cùng của bọn họ lúc này chứ ?! Không muốn tin cũng phải tin thôi !Tư Lâm dẫn ba người xuống lầu, dưới lầu vẫn là bảo an lúc nãy.“Anh bạn, chúng tôi đi đây, đưa đồ cho tôi.” Tư Lâm cười nói.Bảo an nhìn Vương Mẫn và Hồ Linh Ca.Hai người thấy vậy, vội vàng trốn ra sau lưng Tư Lâm và Hoàng Nhạc Nhạc.“Các người có thể đi, nhưng hai người họ thì không.”Bảo an lạnh lùng nói.Nghe vậy, Tư Lâm bật cười: "Tại sao lại không thể? Chúng ta đều là công dân Hoa Quốc, Hoa Quốc tôn trọng quyền tự do của mỗi cá nhân, ai cũng có quyền tự do. Cho nên , họ cũng vậy."Bảo an nhìn Vương Mẫn và Hồ Linh Ca , nói : “ Hai người chắc chắn muốn rời đi ?”Bảo an cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, rõ ràng là đang cảnh cáo hai người.Vương Mẫn và Hồ Linh Ca nhìn nhau một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định đặt niềm tin vào Tư Lâm. " Chúng tôi phải rời đi ."Bảo an nghe vậy, khịt mũi một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng hung dữ.Tư Lâm nhướng mày, “ Nghe thấy chưa? Họ muốn đi, mau đưa đồ cho tôi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi .” “ Xin lỗi, họ không thể đi, họ đã ký hợp đồng rồi .”Bảo an tiếp tục nói.Nghe xong, Tư Lâm liền bật cười thành tiếng : " Vậy đưa hợp đồng cho tôi xem thử, để tôi coi có phải là khế ước bán thân hay không ?"Bảo an nghe vậy, im lặng một lúc, đương nhiên là không thể đưa cho Tư Lâm xem.Nơi này vốn dĩ đã không quang minh chính đại, nên hợp đồng kia càng chẳng cần phải bàn nhiều.“ Các người không thể mang người đi .”Bảo an không trả lời có thể xem hợp đồng hay không , chỉ lặp lại nói.Tư Lâm ánh mắt cũng dần trở nên sắc lạnh : “ Nếu tôi nhất quyết muốn mang người đi thì sao ?”Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.“ Nếu anh muốn mang người đi, có thể thử xem .”Một giọng nam đột ngột vang lên.Nghe thấy giọng nam này, bảo vệ vội vàng quay đầu lại, nhìn người đến, “ Ông chủ .”Nhìn thấy Vệ Cố, ánh mắt Tư Lâm lóe lên vài phần suy tư : " Vệ Cố, lâu rồi không gặp. Anh trai ông còn đang mất tích, vậy mà ông vẫn có thể tiếp tục yên tâm thoải mái tồn tại đến giờ sao ?"Vệ Cố xua tay, “ Cậu đi xuống đi, ở đây giao cho tôi .”“ Vâng !”Bảo an nói xong, lập tức rời đi.Đúng vậy, Vệ Cố là em trai của Vệ Mông, nhưng không phải em ruột, mà là em họ.