Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 817: Chương 817

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Bành Thụ nhìn Tư Lâm, “Tư Lâm, anh đã rời khỏi Cục Quản lý Đặc thù, nhưng anh còn rất nhiều thứ chưa bàn giao, mời anh đi theo tôi một chuyến.“Đồng thời, anh lợi dụng thân phận, cố ý phá hoại việc làm ăn của người khác, ông Vệ Cố đây đã chính thức khởi kiện anh.”Lợi dụng thân phận?Tư Lâm nhớ ra, anh ta nhướng mày, “Lúc nãy anh đã ở đây sao?”Nếu không phải là như vậy thì không thể nào giải thích được sao Bành Thụ có thể có mặt ở đây nhanh như thế ? Chắc hẳn ngay khi anh ta dùng thẻ công tác để lộ thân phận, bọn họ đã nhận ra và vẫn ở đây chờ cơ hội để ra tay khi anh ta vừa muốn đi ra ngoài.“Tư Cục trưởng , anh cũng biết đấy, tôi rất thưởng thức anh, nếu bây giờ anh đổi ý, vẫn còn kịp .”Vệ Cố tiếp tục nói.Nhưng Tư Lâm chỉ cười nói: "Sao các người có thể chắc chắn rằng tôi dám đến đây mà không có sự chuẩn bị trước ? Trong mắt các người , tôi là một người lỗ mãng như vậy sao ?"Nghe thấy câu này, Vệ Cố đột nhiên có chút hoảng hốt.Ông ta bất giác nhìn về phía Bành Thụ. Phải biết rằng Vệ Mông không phải kẻ tầm thường—không chỉ có đầu óc có mưu mô mà còn có bản lĩnh sâu không lường được . Vậy mà một người như thế , cuối cùng vẫn bị Tư Lâm dồn đến mức phải giả c.h.ế.t để rời đi, nhường lại vị trí Cục trưởng Cục Quản lý Đặc thù cho Tư Lâm. Điều đó đủ cho thấy Tư Lâm cũng không phải chỉ là bậc mãng phu , hữu dũng vô mưu . Nếu thế , Tư Lâm cũng không phải không thể làm ra những chuyện khác . Bành Thụ không tỏ ý kiến , chỉ lặp lạinói: “Mời các người đi theo tôi một chuyến.”“Đi cái rắm!”Tư Lâm lập tức hét lên: “Chạy!”Hoàng Nhạc Nhạc ba người vốn còn đang ngây người, nghe thấy Tư Lâm hô to , đồng thời không do dự lao về phía cửa.Nhìn thấy cảnh này, Bành Thụ nhếch miệng cười, “Tư Lâm, anh đúng là không biết sống ch.ế.t.”“Không biết sống c.h.ế.t thì sao?” Tư Lâm khiêu khích: “Anh có bản lĩnh, thì đánh c.h.ế.t tôi đi?”Tư Lâm vừa nói, vừa bước lên vài bước, khoảng cách với Vệ Cố và Bành Thụ rất gần. “Đương nhiên tôi sẽ không đánh c.h.ế.t anh, tôi sẽ bắt anh trước, kết tội anh, rồi mới g.i.ế.t anh.”Nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tư Lâm, Bành Thụ gằn từng chữ từng chữ .Người xem còn đang túc trực trong phòng livestream nhìn thấy gương mặt anh ta càng ngày càng gần đồng thời còn bị câu nói tự tin của anh ta đánh sâu vào , suýt nữa ói ra.[Người này thật kiêu ngạo! Chẳng lẽ là cùng một bọn với những người ở đây ?] 

Bành Thụ nhìn Tư Lâm, “Tư Lâm, anh đã rời khỏi Cục Quản lý Đặc thù, nhưng anh còn rất nhiều thứ chưa bàn giao, mời anh đi theo tôi một chuyến.

“Đồng thời, anh lợi dụng thân phận, cố ý phá hoại việc làm ăn của người khác, ông Vệ Cố đây đã chính thức khởi kiện anh.”

Lợi dụng thân phận?

Tư Lâm nhớ ra, anh ta nhướng mày, “Lúc nãy anh đã ở đây sao?”

Nếu không phải là như vậy thì không thể nào giải thích được sao Bành Thụ có thể có mặt ở đây nhanh như thế ? Chắc hẳn ngay khi anh ta dùng thẻ công tác để lộ thân phận, bọn họ đã nhận ra và vẫn ở đây chờ cơ hội để ra tay khi anh ta vừa muốn đi ra ngoài.

“Tư Cục trưởng , anh cũng biết đấy, tôi rất thưởng thức anh, nếu bây giờ anh đổi ý, vẫn còn kịp .”

Vệ Cố tiếp tục nói.

Nhưng Tư Lâm chỉ cười nói: "Sao các người có thể chắc chắn rằng tôi dám đến đây mà không có sự chuẩn bị trước ? Trong mắt các người , tôi là một người lỗ mãng như vậy sao ?"

Nghe thấy câu này, Vệ Cố đột nhiên có chút hoảng hốt.

Ông ta bất giác nhìn về phía Bành Thụ. Phải biết rằng Vệ Mông không phải kẻ tầm thường—không chỉ có đầu óc có mưu mô mà còn có bản lĩnh sâu không lường được . Vậy mà một người như thế , cuối cùng vẫn bị Tư Lâm dồn đến mức phải giả c.h.ế.t để rời đi, nhường lại vị trí Cục trưởng Cục Quản lý Đặc thù cho Tư Lâm. Điều đó đủ cho thấy Tư Lâm cũng không phải chỉ là bậc mãng phu , hữu dũng vô mưu . Nếu thế , Tư Lâm cũng không phải không thể làm ra những chuyện khác .

 

Bành Thụ không tỏ ý kiến , chỉ lặp lạinói: “Mời các người đi theo tôi một chuyến.”

“Đi cái rắm!”

Tư Lâm lập tức hét lên: “Chạy!”

Hoàng Nhạc Nhạc ba người vốn còn đang ngây người, nghe thấy Tư Lâm hô to , đồng thời không do dự lao về phía cửa.

Nhìn thấy cảnh này, Bành Thụ nhếch miệng cười, “Tư Lâm, anh đúng là không biết sống ch.ế.t.”

“Không biết sống c.h.ế.t thì sao?” Tư Lâm khiêu khích: “Anh có bản lĩnh, thì đánh c.h.ế.t tôi đi?”

Tư Lâm vừa nói, vừa bước lên vài bước, khoảng cách với Vệ Cố và Bành Thụ rất gần.

 

“Đương nhiên tôi sẽ không đánh c.h.ế.t anh, tôi sẽ bắt anh trước, kết tội anh, rồi mới g.i.ế.t anh.”

Nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tư Lâm, Bành Thụ gằn từng chữ từng chữ .

Người xem còn đang túc trực trong phòng livestream nhìn thấy gương mặt anh ta càng ngày càng gần đồng thời còn bị câu nói tự tin của anh ta đánh sâu vào , suýt nữa ói ra.

[Người này thật kiêu ngạo! Chẳng lẽ là cùng một bọn với những người ở đây ?]

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Bành Thụ nhìn Tư Lâm, “Tư Lâm, anh đã rời khỏi Cục Quản lý Đặc thù, nhưng anh còn rất nhiều thứ chưa bàn giao, mời anh đi theo tôi một chuyến.“Đồng thời, anh lợi dụng thân phận, cố ý phá hoại việc làm ăn của người khác, ông Vệ Cố đây đã chính thức khởi kiện anh.”Lợi dụng thân phận?Tư Lâm nhớ ra, anh ta nhướng mày, “Lúc nãy anh đã ở đây sao?”Nếu không phải là như vậy thì không thể nào giải thích được sao Bành Thụ có thể có mặt ở đây nhanh như thế ? Chắc hẳn ngay khi anh ta dùng thẻ công tác để lộ thân phận, bọn họ đã nhận ra và vẫn ở đây chờ cơ hội để ra tay khi anh ta vừa muốn đi ra ngoài.“Tư Cục trưởng , anh cũng biết đấy, tôi rất thưởng thức anh, nếu bây giờ anh đổi ý, vẫn còn kịp .”Vệ Cố tiếp tục nói.Nhưng Tư Lâm chỉ cười nói: "Sao các người có thể chắc chắn rằng tôi dám đến đây mà không có sự chuẩn bị trước ? Trong mắt các người , tôi là một người lỗ mãng như vậy sao ?"Nghe thấy câu này, Vệ Cố đột nhiên có chút hoảng hốt.Ông ta bất giác nhìn về phía Bành Thụ. Phải biết rằng Vệ Mông không phải kẻ tầm thường—không chỉ có đầu óc có mưu mô mà còn có bản lĩnh sâu không lường được . Vậy mà một người như thế , cuối cùng vẫn bị Tư Lâm dồn đến mức phải giả c.h.ế.t để rời đi, nhường lại vị trí Cục trưởng Cục Quản lý Đặc thù cho Tư Lâm. Điều đó đủ cho thấy Tư Lâm cũng không phải chỉ là bậc mãng phu , hữu dũng vô mưu . Nếu thế , Tư Lâm cũng không phải không thể làm ra những chuyện khác . Bành Thụ không tỏ ý kiến , chỉ lặp lạinói: “Mời các người đi theo tôi một chuyến.”“Đi cái rắm!”Tư Lâm lập tức hét lên: “Chạy!”Hoàng Nhạc Nhạc ba người vốn còn đang ngây người, nghe thấy Tư Lâm hô to , đồng thời không do dự lao về phía cửa.Nhìn thấy cảnh này, Bành Thụ nhếch miệng cười, “Tư Lâm, anh đúng là không biết sống ch.ế.t.”“Không biết sống c.h.ế.t thì sao?” Tư Lâm khiêu khích: “Anh có bản lĩnh, thì đánh c.h.ế.t tôi đi?”Tư Lâm vừa nói, vừa bước lên vài bước, khoảng cách với Vệ Cố và Bành Thụ rất gần. “Đương nhiên tôi sẽ không đánh c.h.ế.t anh, tôi sẽ bắt anh trước, kết tội anh, rồi mới g.i.ế.t anh.”Nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tư Lâm, Bành Thụ gằn từng chữ từng chữ .Người xem còn đang túc trực trong phòng livestream nhìn thấy gương mặt anh ta càng ngày càng gần đồng thời còn bị câu nói tự tin của anh ta đánh sâu vào , suýt nữa ói ra.[Người này thật kiêu ngạo! Chẳng lẽ là cùng một bọn với những người ở đây ?] 

Chương 817: Chương 817