Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 822: Chương 822
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Màn hình được chia làm hai. Ở phía đối diện là một nữ sinh với gương mặt khá đáng yêu. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là cô gái ấy đang mặc đồ bệnh nhân, và khung cảnh phía sau rõ ràng là trong một bệnh viện.[A a, cô bé này bị bệnh rồi sao?][Mong cô bé mau chóng khỏe lại. Tuy rằng nhưng là, hiện tại tôi nhìn thấy kiểu phông nền này là thấy sợ.][Lầu trên +1, cơ bản là ở bệnh viện, đều không phải chuyện gì tốt đẹp.]【 Hoàng Cam Cam 】 vẫy tay về phía ống kính, nhỏ giọng và chậm rãi nói: "Xin chào mọi người, em tên là Hoàng Cam Cam, năm nay mười bảy tuổi."Bệnh của em mấy ngày trước gần như đã khỏi rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm."[Woa, giọng nói này, nghe hay quá!][Tôi xin gọi là vợ luôn.][Lầu trên muốn phạm tội sao ? Người ta vẫn còn vị thành niên đó!][Không sao, tôi cũng vị thành niên.]Nhìn thấy mọi người tương tác, khóe miệng Hoàng Cam Cam hơi nhếch lên một nụ cười, nhưng khi nhớ đến vấn đề mình muốn hỏi, nụ cười lại biến mất không còn tăm hơi.[Mà này, em gái bị bệnh gì vậy?][Ngày thường vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe, bây giờ mấy sinh viên yếu ớt như vậy là do hồi cấp ba bị vắt kiệt sức rồi.][Đúng đúng, tôi chính là hồi cấp ba áp lực quá lớn, ngủ không ngon, bây giờ bị mất ngủ nghiêm trọng.] Nhìn thấy câu hỏi của mọi người, Hoàng Cam Cam nhỏ giọng trả lời: "Em bị trầm cảm, bởi vì áp lực học tập quá lớn."Nhưng sau một khoảng thời gian điều trị, bác sĩ nói em khôi phục rất tốt , đã có thể chuẩn bị xuất viện rồi."Nhưng mà..."Đuôi mắt Hoàng Cam Cam cụp xuống, cả người đều tràn ngập vẻ u sầu."Em muốn hỏi chuyện về giáo viên của em, đúng không?"Kỷ Dao Quang thấy Hoàng Cam Cam khó mở lời, liền chủ động nói.Hoàng Cam Cam ngạc nhiên trợn to mắt, trước đây xem người khác xem nhiều, đều không cảm thấy Kỷ Dao Quang lợi hại.Bây giờ đến lượt mình, Kỷ Dao Quang lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mình muốn hỏi gì!Thật sự quá lợi hại!"Vâng, Đại sư, xin người hãy cứu lấy cô giáo của em!" Hoàng Cam Cam lo lắng nói: "Cô giáo của em bây giờ tinh thần rất tệ, em thật sự rất sợ, sau khi em xuất viện rồi, cô giáo của em sẽ gặp chuyện không may!"Nói xong, Hoàng Cam Cam liền đứng dậy.Cô giữ cao điện thoại, đi đến một phòng bệnh khác, chỉ đứng ở cửa, đưa điện thoại vào trong.Sau đó, mọi người liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai rối bời, điên điên khùng khùng.[Trời ạ, đây chẳng lẽ là hoạn bệnh tâm thần sao? Sao người như vậy lại có thể là giáo viên được ?]
Màn hình được chia làm hai. Ở phía đối diện là một nữ sinh với gương mặt khá đáng yêu. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là cô gái ấy đang mặc đồ bệnh nhân, và khung cảnh phía sau rõ ràng là trong một bệnh viện.
[A a, cô bé này bị bệnh rồi sao?]
[Mong cô bé mau chóng khỏe lại. Tuy rằng nhưng là, hiện tại tôi nhìn thấy kiểu phông nền này là thấy sợ.]
[Lầu trên +1, cơ bản là ở bệnh viện, đều không phải chuyện gì tốt đẹp.]
【 Hoàng Cam Cam 】 vẫy tay về phía ống kính, nhỏ giọng và chậm rãi nói: "Xin chào mọi người, em tên là Hoàng Cam Cam, năm nay mười bảy tuổi.
"Bệnh của em mấy ngày trước gần như đã khỏi rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm."
[Woa, giọng nói này, nghe hay quá!]
[Tôi xin gọi là vợ luôn.]
[Lầu trên muốn phạm tội sao ? Người ta vẫn còn vị thành niên đó!]
[Không sao, tôi cũng vị thành niên.]
Nhìn thấy mọi người tương tác, khóe miệng Hoàng Cam Cam hơi nhếch lên một nụ cười, nhưng khi nhớ đến vấn đề mình muốn hỏi, nụ cười lại biến mất không còn tăm hơi.
[Mà này, em gái bị bệnh gì vậy?]
[Ngày thường vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe, bây giờ mấy sinh viên yếu ớt như vậy là do hồi cấp ba bị vắt kiệt sức rồi.]
[Đúng đúng, tôi chính là hồi cấp ba áp lực quá lớn, ngủ không ngon, bây giờ bị mất ngủ nghiêm trọng.]
Nhìn thấy câu hỏi của mọi người, Hoàng Cam Cam nhỏ giọng trả lời: "Em bị trầm cảm, bởi vì áp lực học tập quá lớn.
"Nhưng sau một khoảng thời gian điều trị, bác sĩ nói em khôi phục rất tốt , đã có thể chuẩn bị xuất viện rồi.
"Nhưng mà..."
Đuôi mắt Hoàng Cam Cam cụp xuống, cả người đều tràn ngập vẻ u sầu.
"Em muốn hỏi chuyện về giáo viên của em, đúng không?"
Kỷ Dao Quang thấy Hoàng Cam Cam khó mở lời, liền chủ động nói.
Hoàng Cam Cam ngạc nhiên trợn to mắt, trước đây xem người khác xem nhiều, đều không cảm thấy Kỷ Dao Quang lợi hại.
Bây giờ đến lượt mình, Kỷ Dao Quang lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mình muốn hỏi gì!
Thật sự quá lợi hại!
"Vâng, Đại sư, xin người hãy cứu lấy cô giáo của em!"
Hoàng Cam Cam lo lắng nói: "Cô giáo của em bây giờ tinh thần rất tệ, em thật sự rất sợ, sau khi em xuất viện rồi, cô giáo của em sẽ gặp chuyện không may!"
Nói xong, Hoàng Cam Cam liền đứng dậy.
Cô giữ cao điện thoại, đi đến một phòng bệnh khác, chỉ đứng ở cửa, đưa điện thoại vào trong.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai rối bời, điên điên khùng khùng.
[Trời ạ, đây chẳng lẽ là hoạn bệnh tâm thần sao? Sao người như vậy lại có thể là giáo viên được ?]
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Màn hình được chia làm hai. Ở phía đối diện là một nữ sinh với gương mặt khá đáng yêu. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là cô gái ấy đang mặc đồ bệnh nhân, và khung cảnh phía sau rõ ràng là trong một bệnh viện.[A a, cô bé này bị bệnh rồi sao?][Mong cô bé mau chóng khỏe lại. Tuy rằng nhưng là, hiện tại tôi nhìn thấy kiểu phông nền này là thấy sợ.][Lầu trên +1, cơ bản là ở bệnh viện, đều không phải chuyện gì tốt đẹp.]【 Hoàng Cam Cam 】 vẫy tay về phía ống kính, nhỏ giọng và chậm rãi nói: "Xin chào mọi người, em tên là Hoàng Cam Cam, năm nay mười bảy tuổi."Bệnh của em mấy ngày trước gần như đã khỏi rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm."[Woa, giọng nói này, nghe hay quá!][Tôi xin gọi là vợ luôn.][Lầu trên muốn phạm tội sao ? Người ta vẫn còn vị thành niên đó!][Không sao, tôi cũng vị thành niên.]Nhìn thấy mọi người tương tác, khóe miệng Hoàng Cam Cam hơi nhếch lên một nụ cười, nhưng khi nhớ đến vấn đề mình muốn hỏi, nụ cười lại biến mất không còn tăm hơi.[Mà này, em gái bị bệnh gì vậy?][Ngày thường vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe, bây giờ mấy sinh viên yếu ớt như vậy là do hồi cấp ba bị vắt kiệt sức rồi.][Đúng đúng, tôi chính là hồi cấp ba áp lực quá lớn, ngủ không ngon, bây giờ bị mất ngủ nghiêm trọng.] Nhìn thấy câu hỏi của mọi người, Hoàng Cam Cam nhỏ giọng trả lời: "Em bị trầm cảm, bởi vì áp lực học tập quá lớn."Nhưng sau một khoảng thời gian điều trị, bác sĩ nói em khôi phục rất tốt , đã có thể chuẩn bị xuất viện rồi."Nhưng mà..."Đuôi mắt Hoàng Cam Cam cụp xuống, cả người đều tràn ngập vẻ u sầu."Em muốn hỏi chuyện về giáo viên của em, đúng không?"Kỷ Dao Quang thấy Hoàng Cam Cam khó mở lời, liền chủ động nói.Hoàng Cam Cam ngạc nhiên trợn to mắt, trước đây xem người khác xem nhiều, đều không cảm thấy Kỷ Dao Quang lợi hại.Bây giờ đến lượt mình, Kỷ Dao Quang lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mình muốn hỏi gì!Thật sự quá lợi hại!"Vâng, Đại sư, xin người hãy cứu lấy cô giáo của em!" Hoàng Cam Cam lo lắng nói: "Cô giáo của em bây giờ tinh thần rất tệ, em thật sự rất sợ, sau khi em xuất viện rồi, cô giáo của em sẽ gặp chuyện không may!"Nói xong, Hoàng Cam Cam liền đứng dậy.Cô giữ cao điện thoại, đi đến một phòng bệnh khác, chỉ đứng ở cửa, đưa điện thoại vào trong.Sau đó, mọi người liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai rối bời, điên điên khùng khùng.[Trời ạ, đây chẳng lẽ là hoạn bệnh tâm thần sao? Sao người như vậy lại có thể là giáo viên được ?]