Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 825: Chương 825

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Hoàng Cam Cam, không nhìn thấy khu vực bình luận, cô tiếp tục nói: "Lúc em nhập viện, cô giáo còn có chút ý thức, còn an ủi em.""Nhưng bây giờ em sắp xuất viện rồi, cô giáo của em lại càng ngày càng tệ, em muốn ... em muốn giúp cô ấy!"Trương Vân nghe thấy tiếng gọi, khẽ quay đầu nhìn lại, đôi mắt vô hồn, không còn chút thần thái nào.Trương Vân của hiện tại và người trong bức ảnh với ánh mắt ôn nhu, tràn đầy sức sống kia, ngoài vẻ bề ngoài giống nhau, thì chẳng còn bất kỳ điểm chung nào nữa!Ngay cả diện mạo cũng đã tiều tụy đi rất nhiều, không còn chút thần sắc nào của ngày xưa!"Cô giáo."Hoàng Cam Cam nghẹn ngào tiến lên.Trương Vân nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Cam Cam đến rồi sao? Em sắp xuất viện rồi nhỉ? Về sau đừng đến đây nữa, hãy tập trung học hành cho tốt, cố gắng thi đậu đại học nhé.”"Nhưng cũng đừng tự tạo áp lực cho mình quá, được chứ? Thành tích của em, tôi biết rất rõ. Chỉ cần em nguyện ý, đậu vào trường 985 không có gì là khó cả."Trương Vân khẽ xoa đầu Hoàng Cam Cam, trong mắt hiếm hoi lóe lên một tia sáng, dù chỉ trong chốc lát. [Ô ô ô, tôi thật sự muốn khóc . Rõ ràng cuộc sống của cô ấy đã vô cùng khó khăn, vậy mà vẫn luôn lo lắng cho học sinh của mình. ][Đây mới thực sự là một cô giáo tốt! Chồng của cô ấy đúng là không đáng mặt làm chồng, có một người vợ tuyệt vời như vậy mà cũng không biết trân trọng. ][Mọi người cứ chờ mà xem, chồng của cô ấy nhất định sẽ gặp chuyện. Vợ chính là phúc khí của chồng, nếu không biết trân trọng, thì dù là tài vận hay những mặt khác trong tương lai, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối. ][Thật sự quá đau lòng, cô giáo hãy bước ra khỏi đó và ly hôn đi .][Tôi thực sự không thể hiểu nổi, sinh con trai quan trọng đến mức đó sao? Dù gì cô ấy cũng đã sinh cho anh ta hai đứa con gái. Nếu không vì tình nghĩa vợ chồng, thì ít nhất cũng nên nghĩ đến hai đứa trẻ mà đối xử tốt hơn một chút chứ? ][Lầu trên bạn nghĩ nhiều rồi, chính vì cô ấy sinh hai đứa con gái nên mới bị đối xử như vậy. Nếu đã có tư tưởng trọng nam khinh nữ, thì làm sao họ còn có thể đối tốt với một người chỉ biết đẻ con gái như cô ấy được? ]Người xem trong phòng livestream vô cùng phẫn nộ."Vâng ạ." Hoàng Cam Cam nghẹn ngào gật đầu. Ngoài việc lặng lẽ gật đầu và kiên nhẫn lắng nghe cô giáo nói, cô chẳng biết mình còn có thể làm gì hơn.  

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Hoàng Cam Cam, không nhìn thấy khu vực bình luận, cô tiếp tục nói: "Lúc em nhập viện, cô giáo còn có chút ý thức, còn an ủi em."

"Nhưng bây giờ em sắp xuất viện rồi, cô giáo của em lại càng ngày càng tệ, em muốn ... em muốn giúp cô ấy!"

Trương Vân nghe thấy tiếng gọi, khẽ quay đầu nhìn lại, đôi mắt vô hồn, không còn chút thần thái nào.

Trương Vân của hiện tại và người trong bức ảnh với ánh mắt ôn nhu, tràn đầy sức sống kia, ngoài vẻ bề ngoài giống nhau, thì chẳng còn bất kỳ điểm chung nào nữa!

Ngay cả diện mạo cũng đã tiều tụy đi rất nhiều, không còn chút thần sắc nào của ngày xưa!

"Cô giáo."

Hoàng Cam Cam nghẹn ngào tiến lên.

Trương Vân nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Cam Cam đến rồi sao? Em sắp xuất viện rồi nhỉ? Về sau đừng đến đây nữa, hãy tập trung học hành cho tốt, cố gắng thi đậu đại học nhé.”

"Nhưng cũng đừng tự tạo áp lực cho mình quá, được chứ? Thành tích của em, tôi biết rất rõ. Chỉ cần em nguyện ý, đậu vào trường 985 không có gì là khó cả."

Trương Vân khẽ xoa đầu Hoàng Cam Cam, trong mắt hiếm hoi lóe lên một tia sáng, dù chỉ trong chốc lát.

 

[Ô ô ô, tôi thật sự muốn khóc . Rõ ràng cuộc sống của cô ấy đã vô cùng khó khăn, vậy mà vẫn luôn lo lắng cho học sinh của mình. ]

[Đây mới thực sự là một cô giáo tốt! Chồng của cô ấy đúng là không đáng mặt làm chồng, có một người vợ tuyệt vời như vậy mà cũng không biết trân trọng. ]

[Mọi người cứ chờ mà xem, chồng của cô ấy nhất định sẽ gặp chuyện. Vợ chính là phúc khí của chồng, nếu không biết trân trọng, thì dù là tài vận hay những mặt khác trong tương lai, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối. ]

[Thật sự quá đau lòng, cô giáo hãy bước ra khỏi đó và ly hôn đi .]

[Tôi thực sự không thể hiểu nổi, sinh con trai quan trọng đến mức đó sao? Dù gì cô ấy cũng đã sinh cho anh ta hai đứa con gái. Nếu không vì tình nghĩa vợ chồng, thì ít nhất cũng nên nghĩ đến hai đứa trẻ mà đối xử tốt hơn một chút chứ? ]

[Lầu trên bạn nghĩ nhiều rồi, chính vì cô ấy sinh hai đứa con gái nên mới bị đối xử như vậy. Nếu đã có tư tưởng trọng nam khinh nữ, thì làm sao họ còn có thể đối tốt với một người chỉ biết đẻ con gái như cô ấy được? ]

Người xem trong phòng livestream vô cùng phẫn nộ.

"Vâng ạ."

 

Hoàng Cam Cam nghẹn ngào gật đầu. Ngoài việc lặng lẽ gật đầu và kiên nhẫn lắng nghe cô giáo nói, cô chẳng biết mình còn có thể làm gì hơn.

 

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Hoàng Cam Cam, không nhìn thấy khu vực bình luận, cô tiếp tục nói: "Lúc em nhập viện, cô giáo còn có chút ý thức, còn an ủi em.""Nhưng bây giờ em sắp xuất viện rồi, cô giáo của em lại càng ngày càng tệ, em muốn ... em muốn giúp cô ấy!"Trương Vân nghe thấy tiếng gọi, khẽ quay đầu nhìn lại, đôi mắt vô hồn, không còn chút thần thái nào.Trương Vân của hiện tại và người trong bức ảnh với ánh mắt ôn nhu, tràn đầy sức sống kia, ngoài vẻ bề ngoài giống nhau, thì chẳng còn bất kỳ điểm chung nào nữa!Ngay cả diện mạo cũng đã tiều tụy đi rất nhiều, không còn chút thần sắc nào của ngày xưa!"Cô giáo."Hoàng Cam Cam nghẹn ngào tiến lên.Trương Vân nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Cam Cam đến rồi sao? Em sắp xuất viện rồi nhỉ? Về sau đừng đến đây nữa, hãy tập trung học hành cho tốt, cố gắng thi đậu đại học nhé.”"Nhưng cũng đừng tự tạo áp lực cho mình quá, được chứ? Thành tích của em, tôi biết rất rõ. Chỉ cần em nguyện ý, đậu vào trường 985 không có gì là khó cả."Trương Vân khẽ xoa đầu Hoàng Cam Cam, trong mắt hiếm hoi lóe lên một tia sáng, dù chỉ trong chốc lát. [Ô ô ô, tôi thật sự muốn khóc . Rõ ràng cuộc sống của cô ấy đã vô cùng khó khăn, vậy mà vẫn luôn lo lắng cho học sinh của mình. ][Đây mới thực sự là một cô giáo tốt! Chồng của cô ấy đúng là không đáng mặt làm chồng, có một người vợ tuyệt vời như vậy mà cũng không biết trân trọng. ][Mọi người cứ chờ mà xem, chồng của cô ấy nhất định sẽ gặp chuyện. Vợ chính là phúc khí của chồng, nếu không biết trân trọng, thì dù là tài vận hay những mặt khác trong tương lai, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối. ][Thật sự quá đau lòng, cô giáo hãy bước ra khỏi đó và ly hôn đi .][Tôi thực sự không thể hiểu nổi, sinh con trai quan trọng đến mức đó sao? Dù gì cô ấy cũng đã sinh cho anh ta hai đứa con gái. Nếu không vì tình nghĩa vợ chồng, thì ít nhất cũng nên nghĩ đến hai đứa trẻ mà đối xử tốt hơn một chút chứ? ][Lầu trên bạn nghĩ nhiều rồi, chính vì cô ấy sinh hai đứa con gái nên mới bị đối xử như vậy. Nếu đã có tư tưởng trọng nam khinh nữ, thì làm sao họ còn có thể đối tốt với một người chỉ biết đẻ con gái như cô ấy được? ]Người xem trong phòng livestream vô cùng phẫn nộ."Vâng ạ." Hoàng Cam Cam nghẹn ngào gật đầu. Ngoài việc lặng lẽ gật đầu và kiên nhẫn lắng nghe cô giáo nói, cô chẳng biết mình còn có thể làm gì hơn.  

Chương 825: Chương 825