Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 827: Chương 827
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Cứ cho là như vậy đi , nhưng không phải theo ý lầu trên , thì không phải bao giờ biện pháp này cũng là đúng sao ? Tôi nghĩ rằng biện pháp cưỡng chế chỉ áp dụng khi bệnh nhân thực sự chống đối mạnh và có nguy cơ nguy hiểm gây hại cho bản thân và những người xung quanh.][Haiz, chỉ có thể nói, ai cũng có nỗi khổ riêng.]Sau khi cho uống thuốc xong, y tá liền rời đi.Hoàng Cam Cam vội vàng cầm khăn giúp Trương Vân lau quần áo . Nhưng khi cô vừa định lau mặt cho cô giáo của cô , Trương Vân đột nhiên nắm lấy tay Hoàng Cam Cam."Cam Cam, em đi đi."Trương Vân khẽ nói: "Em sắp xuất viện rồi, sau này... đừng đến tìm cô nữa."Hoàng Cam Cam vừa mở miệng định hỏi, nhưng còn chưa kịp nói gì, bỗng cảm thấy một thứ gì đó lành lạnh, rơi xuống mu bàn tay của cô.Trương Vân khóc !"Cô giáo..."Hoàng Cam Cam lẩm bẩm.Trương Vân khẽ nức nở, giọng nói nghẹn ngào: “Cam Cam, cô thật sự quá vô dụng… Ô ô ô… Cô không sinh được con trai, cô vô dụng… Bây giờ, cả đầu óc lẫn cơ thể cô đều đau đớn vô cùng…” “Có lẽ cô sắp không chịu nổi nữa rồi… Nhưng Cam Cam, em thì khác, em vẫn còn trẻ. Nghe lời cô, sau này đừng quay lại tìm cô nữa.”Những lời Trương Vân nói lúc này đặc biệt rõ ràng. Không biết là do tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy hay vì một lý do nào khác.Hoàng Cam Cam nghe vậy liền vén tóc Trương Vân ra phía sau, nhẹ nhàng lau mặt cho cô với , thật dịu dàng, thật cẩn thận , giống như đối đãi với một vật quý trọng .“Cô giáo, cô đừng sợ! Em đã tìm được một vị đại sư, chắc chắn có thể giúp cô. Nếu thật sự không có cách nào khác, thì cô vẫn có thể ly hôn mà!”“Em đã hỏi các thầy cô khác rồi, cô chỉ đang nghỉ phép chứ chưa từ chức. Chỉ cần cô khỏe lại, cô vẫn có thể quay về giảng dạy!”Nghe thấy lời Hoàng Cam Cam, Trương Vân ngẩng đầu lên không thể tin được, "Cái gì? Thật sao?"Đây đương nhiên là giả.Thực ra, khi biết tin cô giáo định từ chức, Hoàng Cam Cam đã lập tức tìm gặp ban lãnh đạo nhà trường.Ban lãnh đạo lúc đầu chỉ chấp thuận cho Trương Vân nghỉ phép tạm thời, nhưng do thời gian nghỉ quá dài, cô ấy đã bị xem là tự động từ chức.Đặc biệt với tình trạng hiện tại của Trương Vân, dù có hồi phục ngay lập tức, cô ấy vẫn cần một khoảng thời gian để có thể quay lại làm việc. Không có trường học nào có thể đợi cô ấy mãi.
[Cứ cho là như vậy đi , nhưng không phải theo ý lầu trên , thì không phải bao giờ biện pháp này cũng là đúng sao ? Tôi nghĩ rằng biện pháp cưỡng chế chỉ áp dụng khi bệnh nhân thực sự chống đối mạnh và có nguy cơ nguy hiểm gây hại cho bản thân và những người xung quanh.]
[Haiz, chỉ có thể nói, ai cũng có nỗi khổ riêng.]
Sau khi cho uống thuốc xong, y tá liền rời đi.
Hoàng Cam Cam vội vàng cầm khăn giúp Trương Vân lau quần áo . Nhưng khi cô vừa định lau mặt cho cô giáo của cô , Trương Vân đột nhiên nắm lấy tay Hoàng Cam Cam.
"Cam Cam, em đi đi."
Trương Vân khẽ nói: "Em sắp xuất viện rồi, sau này... đừng đến tìm cô nữa."
Hoàng Cam Cam vừa mở miệng định hỏi, nhưng còn chưa kịp nói gì, bỗng cảm thấy một thứ gì đó lành lạnh, rơi xuống mu bàn tay của cô.
Trương Vân khóc !
"Cô giáo..."
Hoàng Cam Cam lẩm bẩm.
Trương Vân khẽ nức nở, giọng nói nghẹn ngào: “Cam Cam, cô thật sự quá vô dụng… Ô ô ô… Cô không sinh được con trai, cô vô dụng… Bây giờ, cả đầu óc lẫn cơ thể cô đều đau đớn vô cùng…”
“Có lẽ cô sắp không chịu nổi nữa rồi… Nhưng Cam Cam, em thì khác, em vẫn còn trẻ. Nghe lời cô, sau này đừng quay lại tìm cô nữa.”
Những lời Trương Vân nói lúc này đặc biệt rõ ràng. Không biết là do tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy hay vì một lý do nào khác.
Hoàng Cam Cam nghe vậy liền vén tóc Trương Vân ra phía sau, nhẹ nhàng lau mặt cho cô với , thật dịu dàng, thật cẩn thận , giống như đối đãi với một vật quý trọng .
“Cô giáo, cô đừng sợ! Em đã tìm được một vị đại sư, chắc chắn có thể giúp cô. Nếu thật sự không có cách nào khác, thì cô vẫn có thể ly hôn mà!”
“Em đã hỏi các thầy cô khác rồi, cô chỉ đang nghỉ phép chứ chưa từ chức. Chỉ cần cô khỏe lại, cô vẫn có thể quay về giảng dạy!”
Nghe thấy lời Hoàng Cam Cam, Trương Vân ngẩng đầu lên không thể tin được, "Cái gì? Thật sao?"
Đây đương nhiên là giả.
Thực ra, khi biết tin cô giáo định từ chức, Hoàng Cam Cam đã lập tức tìm gặp ban lãnh đạo nhà trường.
Ban lãnh đạo lúc đầu chỉ chấp thuận cho Trương Vân nghỉ phép tạm thời, nhưng do thời gian nghỉ quá dài, cô ấy đã bị xem là tự động từ chức.
Đặc biệt với tình trạng hiện tại của Trương Vân, dù có hồi phục ngay lập tức, cô ấy vẫn cần một khoảng thời gian để có thể quay lại làm việc.
Không có trường học nào có thể đợi cô ấy mãi.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Cứ cho là như vậy đi , nhưng không phải theo ý lầu trên , thì không phải bao giờ biện pháp này cũng là đúng sao ? Tôi nghĩ rằng biện pháp cưỡng chế chỉ áp dụng khi bệnh nhân thực sự chống đối mạnh và có nguy cơ nguy hiểm gây hại cho bản thân và những người xung quanh.][Haiz, chỉ có thể nói, ai cũng có nỗi khổ riêng.]Sau khi cho uống thuốc xong, y tá liền rời đi.Hoàng Cam Cam vội vàng cầm khăn giúp Trương Vân lau quần áo . Nhưng khi cô vừa định lau mặt cho cô giáo của cô , Trương Vân đột nhiên nắm lấy tay Hoàng Cam Cam."Cam Cam, em đi đi."Trương Vân khẽ nói: "Em sắp xuất viện rồi, sau này... đừng đến tìm cô nữa."Hoàng Cam Cam vừa mở miệng định hỏi, nhưng còn chưa kịp nói gì, bỗng cảm thấy một thứ gì đó lành lạnh, rơi xuống mu bàn tay của cô.Trương Vân khóc !"Cô giáo..."Hoàng Cam Cam lẩm bẩm.Trương Vân khẽ nức nở, giọng nói nghẹn ngào: “Cam Cam, cô thật sự quá vô dụng… Ô ô ô… Cô không sinh được con trai, cô vô dụng… Bây giờ, cả đầu óc lẫn cơ thể cô đều đau đớn vô cùng…” “Có lẽ cô sắp không chịu nổi nữa rồi… Nhưng Cam Cam, em thì khác, em vẫn còn trẻ. Nghe lời cô, sau này đừng quay lại tìm cô nữa.”Những lời Trương Vân nói lúc này đặc biệt rõ ràng. Không biết là do tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy hay vì một lý do nào khác.Hoàng Cam Cam nghe vậy liền vén tóc Trương Vân ra phía sau, nhẹ nhàng lau mặt cho cô với , thật dịu dàng, thật cẩn thận , giống như đối đãi với một vật quý trọng .“Cô giáo, cô đừng sợ! Em đã tìm được một vị đại sư, chắc chắn có thể giúp cô. Nếu thật sự không có cách nào khác, thì cô vẫn có thể ly hôn mà!”“Em đã hỏi các thầy cô khác rồi, cô chỉ đang nghỉ phép chứ chưa từ chức. Chỉ cần cô khỏe lại, cô vẫn có thể quay về giảng dạy!”Nghe thấy lời Hoàng Cam Cam, Trương Vân ngẩng đầu lên không thể tin được, "Cái gì? Thật sao?"Đây đương nhiên là giả.Thực ra, khi biết tin cô giáo định từ chức, Hoàng Cam Cam đã lập tức tìm gặp ban lãnh đạo nhà trường.Ban lãnh đạo lúc đầu chỉ chấp thuận cho Trương Vân nghỉ phép tạm thời, nhưng do thời gian nghỉ quá dài, cô ấy đã bị xem là tự động từ chức.Đặc biệt với tình trạng hiện tại của Trương Vân, dù có hồi phục ngay lập tức, cô ấy vẫn cần một khoảng thời gian để có thể quay lại làm việc. Không có trường học nào có thể đợi cô ấy mãi.