Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 842: Chương 842
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Trương Vân sao có thể tỉnh lại nhanh đến vậy?Mà dù có tỉnh táo, làm sao cô ấy có thể biết chuyện hắn phản bội?Điều đó là không thể!Chắc chắn là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, tự mình dọa mình mà thôi."Trương Vân."Thường Vịnh Chí bước vào, gọi.Trương Vân chậm rãi quay đầu, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng khóa chặt lấy Thường Vịnh Chí. Ánh nhìn ấy không biểu lộ chút cảm xúc nào ,không vui buồn , không giận dữ cũng chẳng oán hận, giống như cái gì cũng không có , lại giống như có thứ gì đó . Nó khiến hắn bất giác rùng mình, cảm giác như có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Thường Vịnh Chí không rõ đó có phải chỉ là ảo giác của mình hay không, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng ánh mắt của Trương Vân lúc này vô cùng khác lạ—như thể cô ấy đã nhìn thấu tất cả, bao gồm cả những bí mật sâu kín mà hắn không muốn bất kỳ ai biết đến."Sao anh lại đến đây?"Trương Vân lên tiếng.Thường Vịnh Chí nói: "Anh đến thăm em, xem em như thế nào rồi ?""Như thế nào rồi? Anh đến để giục tôi ký đơn ly hôn à?" Trương Vân lạnh lùng nhìn hắn ta.Thường Vịnh Chí cảm thấy có chút đau đầu, khẽ thở dài: "Trương Vân, anh đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu chúng ta tiếp tục ở bên nhau, cả hai cũng sẽ không hạnh phúc."“Cho nên đâu? Vậy ly hôn đi.” Trương Vân ném tờ đơn ly hôn ra, “Ký đi.”Thường Vịnh Chí nhìn Trương Vân với vẻ mặt không thể tin nổi, “Em không còn ngốc nữa?”“Nhờ phúc của anh đấy, không ngốc nữa rồi.” Trương Vân nhìn Thường Vịnh Chí.Thường Vịnh Chí thấy vậy, nhíu mày, không biết Trương Vân thực sự đã khỏi bệnh hay chỉ đang dọa hắn.Nhưng nếu Trương Vân đã đồng ý ly hôn, vậy cũng tốt. Nghĩ vậy, Thường Vịnh Chí liền mở bản thỏa thuận ly hôn ra xem. Nhưng khi đọc đến điều khoản yêu cầu hắn phải rời khỏi nhà tay trắng, hắn không nhịn được mà bật cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ vì rốt cuộc được giải phóng , có thể quang minh chính đại ở bên người mình yêu , mà là cười vì tức giận.“Trương Vân! Em điên rồi à?! Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do anh kiếm được, dựa vào đâu mà em bắt anh ra đi tay trắng!”Trương Vân ngẩng đầu nhìn Thường Vịnh Chí đang tức muốn hộc m.á.u , nổi cơn tam bành.Cô chợt cảm thấy khó hiểu, tại sao trước đây mình lại có thể yêu một người như Thường Vịnh Chí như vậy? Là vì hắn chưa bao giờ trân trọng cô? Hay vì hắn đã phản bội cuộc hôn nhân này?“Tại sao à?” Trương Vân ném ra một xấp bằng chứng, tất cả đều là ảnh thân mật của Thường Vịnh Chí và Ngô Á Bình.
Trương Vân sao có thể tỉnh lại nhanh đến vậy?
Mà dù có tỉnh táo, làm sao cô ấy có thể biết chuyện hắn phản bội?
Điều đó là không thể!
Chắc chắn là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, tự mình dọa mình mà thôi.
"Trương Vân."
Thường Vịnh Chí bước vào, gọi.
Trương Vân chậm rãi quay đầu, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng khóa chặt lấy Thường Vịnh Chí. Ánh nhìn ấy không biểu lộ chút cảm xúc nào ,không vui buồn , không giận dữ cũng chẳng oán hận, giống như cái gì cũng không có , lại giống như có thứ gì đó . Nó khiến hắn bất giác rùng mình, cảm giác như có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Thường Vịnh Chí không rõ đó có phải chỉ là ảo giác của mình hay không, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng ánh mắt của Trương Vân lúc này vô cùng khác lạ—như thể cô ấy đã nhìn thấu tất cả, bao gồm cả những bí mật sâu kín mà hắn không muốn bất kỳ ai biết đến.
"Sao anh lại đến đây?"
Trương Vân lên tiếng.
Thường Vịnh Chí nói: "Anh đến thăm em, xem em như thế nào rồi ?"
"Như thế nào rồi? Anh đến để giục tôi ký đơn ly hôn à?"
Trương Vân lạnh lùng nhìn hắn ta.
Thường Vịnh Chí cảm thấy có chút đau đầu, khẽ thở dài: "Trương Vân, anh đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu chúng ta tiếp tục ở bên nhau, cả hai cũng sẽ không hạnh phúc."
“Cho nên đâu? Vậy ly hôn đi.” Trương Vân ném tờ đơn ly hôn ra, “Ký đi.”
Thường Vịnh Chí nhìn Trương Vân với vẻ mặt không thể tin nổi, “Em không còn ngốc nữa?”
“Nhờ phúc của anh đấy, không ngốc nữa rồi.” Trương Vân nhìn Thường Vịnh Chí.
Thường Vịnh Chí thấy vậy, nhíu mày, không biết Trương Vân thực sự đã khỏi bệnh hay chỉ đang dọa hắn.
Nhưng nếu Trương Vân đã đồng ý ly hôn, vậy cũng tốt.
Nghĩ vậy, Thường Vịnh Chí liền mở bản thỏa thuận ly hôn ra xem. Nhưng khi đọc đến điều khoản yêu cầu hắn phải rời khỏi nhà tay trắng, hắn không nhịn được mà bật cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ vì rốt cuộc được giải phóng , có thể quang minh chính đại ở bên người mình yêu , mà là cười vì tức giận.
“Trương Vân! Em điên rồi à?! Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do anh kiếm được, dựa vào đâu mà em bắt anh ra đi tay trắng!”
Trương Vân ngẩng đầu nhìn Thường Vịnh Chí đang tức muốn hộc m.á.u , nổi cơn tam bành.
Cô chợt cảm thấy khó hiểu, tại sao trước đây mình lại có thể yêu một người như Thường Vịnh Chí như vậy? Là vì hắn chưa bao giờ trân trọng cô? Hay vì hắn đã phản bội cuộc hôn nhân này?
“Tại sao à?” Trương Vân ném ra một xấp bằng chứng, tất cả đều là ảnh thân mật của Thường Vịnh Chí và Ngô Á Bình.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Trương Vân sao có thể tỉnh lại nhanh đến vậy?Mà dù có tỉnh táo, làm sao cô ấy có thể biết chuyện hắn phản bội?Điều đó là không thể!Chắc chắn là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, tự mình dọa mình mà thôi."Trương Vân."Thường Vịnh Chí bước vào, gọi.Trương Vân chậm rãi quay đầu, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng khóa chặt lấy Thường Vịnh Chí. Ánh nhìn ấy không biểu lộ chút cảm xúc nào ,không vui buồn , không giận dữ cũng chẳng oán hận, giống như cái gì cũng không có , lại giống như có thứ gì đó . Nó khiến hắn bất giác rùng mình, cảm giác như có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Thường Vịnh Chí không rõ đó có phải chỉ là ảo giác của mình hay không, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng ánh mắt của Trương Vân lúc này vô cùng khác lạ—như thể cô ấy đã nhìn thấu tất cả, bao gồm cả những bí mật sâu kín mà hắn không muốn bất kỳ ai biết đến."Sao anh lại đến đây?"Trương Vân lên tiếng.Thường Vịnh Chí nói: "Anh đến thăm em, xem em như thế nào rồi ?""Như thế nào rồi? Anh đến để giục tôi ký đơn ly hôn à?" Trương Vân lạnh lùng nhìn hắn ta.Thường Vịnh Chí cảm thấy có chút đau đầu, khẽ thở dài: "Trương Vân, anh đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu chúng ta tiếp tục ở bên nhau, cả hai cũng sẽ không hạnh phúc."“Cho nên đâu? Vậy ly hôn đi.” Trương Vân ném tờ đơn ly hôn ra, “Ký đi.”Thường Vịnh Chí nhìn Trương Vân với vẻ mặt không thể tin nổi, “Em không còn ngốc nữa?”“Nhờ phúc của anh đấy, không ngốc nữa rồi.” Trương Vân nhìn Thường Vịnh Chí.Thường Vịnh Chí thấy vậy, nhíu mày, không biết Trương Vân thực sự đã khỏi bệnh hay chỉ đang dọa hắn.Nhưng nếu Trương Vân đã đồng ý ly hôn, vậy cũng tốt. Nghĩ vậy, Thường Vịnh Chí liền mở bản thỏa thuận ly hôn ra xem. Nhưng khi đọc đến điều khoản yêu cầu hắn phải rời khỏi nhà tay trắng, hắn không nhịn được mà bật cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ vì rốt cuộc được giải phóng , có thể quang minh chính đại ở bên người mình yêu , mà là cười vì tức giận.“Trương Vân! Em điên rồi à?! Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do anh kiếm được, dựa vào đâu mà em bắt anh ra đi tay trắng!”Trương Vân ngẩng đầu nhìn Thường Vịnh Chí đang tức muốn hộc m.á.u , nổi cơn tam bành.Cô chợt cảm thấy khó hiểu, tại sao trước đây mình lại có thể yêu một người như Thường Vịnh Chí như vậy? Là vì hắn chưa bao giờ trân trọng cô? Hay vì hắn đã phản bội cuộc hôn nhân này?“Tại sao à?” Trương Vân ném ra một xấp bằng chứng, tất cả đều là ảnh thân mật của Thường Vịnh Chí và Ngô Á Bình.