Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1571
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sở dĩ bây giờ chính thống của nhà họ Trầm chúng tôi còn chưa xảy ra chuyện gì, đơn giản là vì thủ lĩnh kia đang đợi, đợi tới mười lăm tháng sau!”“Bởi vì...Ngày đó, chính là ngày chúng tôi giết vào tổng đà của bọn họ hai mươi năm trước!”“Ngày đó, người kia sẽ giết người nhà họ Trâm chúng tôi!”“Thời gian của tôi không còn nhiều lắm!”“Thời gian của nhà họ Trầm cũng không còn nhiêu!”“Cho nên họ Bùi, tốt nhất là cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện này, bởi vì cậu chẳng những không giải quyết được, còn hại chết chúng tôi!" Thủ lĩnh còn sống duy nhất năm đó, tên là Vân Ngọc Hạ. Năm đó bà ta là sát thủ mạnh nhất của tổ chức đó, bây giờ ngủ đông hai mươi năm, ai cũng không biết thân thủ bà ta đã tới mức nào, có bao nhiêu đường rút. Đối mặt với một đám sát thủ dùng bất cứ thủ đoạn tôi tệ nào, tiêền tài, quyên thế, năng lực, chỗ dựa vững chắc, mạng lưới quan hệ gì đó đều không có bất cứ ý nghĩa gì. Nếu không lấy nhà họ Trầm là một trong mười gia tộc đứng đầu mà nói, bọn họ có tự tôn chân chính của mình. Mà mẹ Hạ cũng có kiêu ngạo của bà ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao bà ta có thể lấy con gái mình ra làm lợi thế? Huống hồ mẹ Hạ không có ngốc, Bùi Nguyên Minh đều có thể nhìn ra được nhà họ Phương bụng dạ khó lường, sao bà ta có thể không nhìn ra? Chẳng qua có đôi khi, uống rượu độc giải khát là biện pháp duy nhất. (Uống rượu độc giải khát chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.) Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, anh có thể cảm nhận được mẹ Hạ đối với mình hoặc đối với Hạ Vân, là không có biện pháp hoàn toàn tàn nhẫn quyết tâm. Mà chính bà ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, vì ứng phó Vân Ngọc Hạ hơn phân nửa đã dùng toàn lực ứng phó. Nếu không hôm nay bà ta đâu đặc biệt nói những lời này, trực tiếp bảo người ra tay là được rồi. Thở dài trong lòng một hơi, Bùi Nguyên Minh vẫn chậm rãi nói: “Dì, chuyện ngày hôm qua cháu đã nói, không cân thiết nói lại lần nữa, cháu sẽ không để dì đưa Hạ Vân đi”Sau khi dứt lời, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, nhìn chằm chằm mẹ Hạ, đôi mắt sáng ngời nói: “Chỉ là một sát thủ mà thôi, cháu có thể giúp nhà họ Trầm giải quyết hết.”“Giải quyết? Cậu giải quyết Vân Ngọc Hạ?”Mẹ Hạ hơi sửng sốt, một lát sau nhếch miệng cười chế nhạo: “Họ Bùi kia, tôi biết cậu có chút năng lực, có thể trở thành thế tử Minh, đã nói lên cậu có chút bản lĩnh, thậm chí ngay cả Phác Việt Bân người đứng đầu Taekwon Băng Quốc đều không đỡ được một chiêu của cậu”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sở dĩ bây giờ chính thống của nhà họ Trầm chúng tôi còn chưa xảy ra chuyện gì, đơn giản là vì thủ lĩnh kia đang đợi, đợi tới mười lăm tháng sau!”
“Bởi vì...
Ngày đó, chính là ngày chúng tôi giết vào tổng đà của bọn họ hai mươi năm trước!”
“Ngày đó, người kia sẽ giết người nhà họ Trâm chúng tôi!”
“Thời gian của tôi không còn nhiều lắm!”
“Thời gian của nhà họ Trầm cũng không còn nhiêu!”
“Cho nên họ Bùi, tốt nhất là cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện này, bởi vì cậu chẳng những không giải quyết được, còn hại chết chúng tôi!" Thủ lĩnh còn sống duy nhất năm đó, tên là Vân Ngọc Hạ. Năm đó bà ta là sát thủ mạnh nhất của tổ chức đó, bây giờ ngủ đông hai mươi năm, ai cũng không biết thân thủ bà ta đã tới mức nào, có bao nhiêu đường rút. Đối mặt với một đám sát thủ dùng bất cứ thủ đoạn tôi tệ nào, tiêền tài, quyên thế, năng lực, chỗ dựa vững chắc, mạng lưới quan hệ gì đó đều không có bất cứ ý nghĩa gì. Nếu không lấy nhà họ Trầm là một trong mười gia tộc đứng đầu mà nói, bọn họ có tự tôn chân chính của mình. Mà mẹ Hạ cũng có kiêu ngạo của bà ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao bà ta có thể lấy con gái mình ra làm lợi thế? Huống hồ mẹ Hạ không có ngốc, Bùi Nguyên Minh đều có thể nhìn ra được nhà họ Phương bụng dạ khó lường, sao bà ta có thể không nhìn ra? Chẳng qua có đôi khi, uống rượu độc giải khát là biện pháp duy nhất. (Uống rượu độc giải khát chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.
) Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, anh có thể cảm nhận được mẹ Hạ đối với mình hoặc đối với Hạ Vân, là không có biện pháp hoàn toàn tàn nhẫn quyết tâm. Mà chính bà ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, vì ứng phó Vân Ngọc Hạ hơn phân nửa đã dùng toàn lực ứng phó. Nếu không hôm nay bà ta đâu đặc biệt nói những lời này, trực tiếp bảo người ra tay là được rồi. Thở dài trong lòng một hơi, Bùi Nguyên Minh vẫn chậm rãi nói: “Dì, chuyện ngày hôm qua cháu đã nói, không cân thiết nói lại lần nữa, cháu sẽ không để dì đưa Hạ Vân đi”
Sau khi dứt lời, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, nhìn chằm chằm mẹ Hạ, đôi mắt sáng ngời nói: “Chỉ là một sát thủ mà thôi, cháu có thể giúp nhà họ Trầm giải quyết hết.”
“Giải quyết? Cậu giải quyết Vân Ngọc Hạ?”
Mẹ Hạ hơi sửng sốt, một lát sau nhếch miệng cười chế nhạo: “Họ Bùi kia, tôi biết cậu có chút năng lực, có thể trở thành thế tử Minh, đã nói lên cậu có chút bản lĩnh, thậm chí ngay cả Phác Việt Bân người đứng đầu Taekwon Băng Quốc đều không đỡ được một chiêu của cậu”
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sở dĩ bây giờ chính thống của nhà họ Trầm chúng tôi còn chưa xảy ra chuyện gì, đơn giản là vì thủ lĩnh kia đang đợi, đợi tới mười lăm tháng sau!”“Bởi vì...Ngày đó, chính là ngày chúng tôi giết vào tổng đà của bọn họ hai mươi năm trước!”“Ngày đó, người kia sẽ giết người nhà họ Trâm chúng tôi!”“Thời gian của tôi không còn nhiều lắm!”“Thời gian của nhà họ Trầm cũng không còn nhiêu!”“Cho nên họ Bùi, tốt nhất là cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện này, bởi vì cậu chẳng những không giải quyết được, còn hại chết chúng tôi!" Thủ lĩnh còn sống duy nhất năm đó, tên là Vân Ngọc Hạ. Năm đó bà ta là sát thủ mạnh nhất của tổ chức đó, bây giờ ngủ đông hai mươi năm, ai cũng không biết thân thủ bà ta đã tới mức nào, có bao nhiêu đường rút. Đối mặt với một đám sát thủ dùng bất cứ thủ đoạn tôi tệ nào, tiêền tài, quyên thế, năng lực, chỗ dựa vững chắc, mạng lưới quan hệ gì đó đều không có bất cứ ý nghĩa gì. Nếu không lấy nhà họ Trầm là một trong mười gia tộc đứng đầu mà nói, bọn họ có tự tôn chân chính của mình. Mà mẹ Hạ cũng có kiêu ngạo của bà ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao bà ta có thể lấy con gái mình ra làm lợi thế? Huống hồ mẹ Hạ không có ngốc, Bùi Nguyên Minh đều có thể nhìn ra được nhà họ Phương bụng dạ khó lường, sao bà ta có thể không nhìn ra? Chẳng qua có đôi khi, uống rượu độc giải khát là biện pháp duy nhất. (Uống rượu độc giải khát chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.) Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, anh có thể cảm nhận được mẹ Hạ đối với mình hoặc đối với Hạ Vân, là không có biện pháp hoàn toàn tàn nhẫn quyết tâm. Mà chính bà ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, vì ứng phó Vân Ngọc Hạ hơn phân nửa đã dùng toàn lực ứng phó. Nếu không hôm nay bà ta đâu đặc biệt nói những lời này, trực tiếp bảo người ra tay là được rồi. Thở dài trong lòng một hơi, Bùi Nguyên Minh vẫn chậm rãi nói: “Dì, chuyện ngày hôm qua cháu đã nói, không cân thiết nói lại lần nữa, cháu sẽ không để dì đưa Hạ Vân đi”Sau khi dứt lời, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, nhìn chằm chằm mẹ Hạ, đôi mắt sáng ngời nói: “Chỉ là một sát thủ mà thôi, cháu có thể giúp nhà họ Trầm giải quyết hết.”“Giải quyết? Cậu giải quyết Vân Ngọc Hạ?”Mẹ Hạ hơi sửng sốt, một lát sau nhếch miệng cười chế nhạo: “Họ Bùi kia, tôi biết cậu có chút năng lực, có thể trở thành thế tử Minh, đã nói lên cậu có chút bản lĩnh, thậm chí ngay cả Phác Việt Bân người đứng đầu Taekwon Băng Quốc đều không đỡ được một chiêu của cậu”