Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 878: Chương 878

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Lúc này, người phụ nữ mới sực nhớ rằng mình đã quên lấy lại giấy chứng sinh. Sự hoảng hốt và lo lắng lập tức dâng lên, khiến cô ta cảm thấy bối rối. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô ta vẫn quyết định mở cửa.Người phụ nữ cố giữ vẻ bình tĩnh, nói: "Được, tôi sẽ đi cùng các người. Nhưng nếu kết quả xác minh cho thấy giấy chứng sinh của con tôi không có vấn đề gì , các người phải công khai xin lỗi gia đình tôi. Hơn nữa, từ nay về sau, không ai được phép làm phiền gia đình tôi nữa!"Nghe vậy, Hạ Hoa Lan nhanh chóng bước lên trước Vương đội trưởng, dứt khoát đáp: "Được, tôi đồng ý! Nếu giấy khái sinh không có vấn đề gì ,  tôi cam đoan từ nay sẽ không quay lại làm phiền nữa!"Giọng cô chắc nịch, không chút do dự.Đến nước này, người phụ nữ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Hạ Hoa Lan, người phụ nữ tên là Vương Văn Thiến , và chồng là Vương Cường.Trên đường đến Cục Cảnh Sát, Vương Cường tỏ ra bất an, ánh mắt liên tục né tránh, nhìn như chột dạ . Nhận ra sự căng thẳng của chồng, Vương Văn Thiến khẽ liếc anh một cái, ngầm nhắc nhở anh phải giữ bình tĩnh, tránh để lộ sơ hở.Khi đến đồn cảnh sát, Vương Văn Thiến bình thản chờ đợi quá trình kiểm tra. Cô ta tin chắc rằng giấy tờ không có vấn đề, dù có kiểm tra kỹ đến đâu cũng không tìm ra sai sót.Trái lại, Hạ Hoa Lan lại không giấu được sự lo lắng. Nếu lần này không thể phát hiện ra điểm bất thường, thì sau này việc làm sáng tỏ sự thật sẽ càng khó khăn hơn. “Hai người đều đến đây . Vậy đứa nhỏ đang ở đâu?”Trong lúc chờ đợi, Hạ Hoa Lan không kìm được mà quay sang hỏi Vương Văn Thiến.Vương Văn Thiến trừng mắt, giọng đầy mỉa mai: “Con tôi ở đâu, tôi còn phải nói cho cô biết sao?”"Cô...!"Hạ Hoa Lan siết chặt tay, tức giận đến mức nghẹn lời, nhưng nhất thời không thể phản bác.Đúng lúc này, Vương đội trưởng bước ra.“Vương đội trưởng, kết quả thế nào?” Hạ Hoa Lan sốt ruột hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.Vương đội trưởng liếc nhìn Vương Văn Thiến, ngược lại với Hạ Hoa Lan , Vương Văn Thiến rất ung dung tự tại , không hề có chút hoảng loạn. Thậm chí nhìn thấy Vương đội trưởng đang nhìn mình , còn bình thản cùng Vương đội tưởng mắt đối mắt, bình tĩnh hỏi : Sao rồi, Vương đội trưởng? Giấy chứng sinh của con tôi không có vấn đề gì, đúng chứ?”Trên gương mặt cô ta là sự chắc chắn tuyệt đối, không hề d.a.o động.Nhìn thái độ tự tin của Vương Văn Thiến, Vương đội trưởng khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc. Không nói thêm lời nào, ông dứt khoát ném tài liệu xuống trước mặt cô ta. 

Lúc này, người phụ nữ mới sực nhớ rằng mình đã quên lấy lại giấy chứng sinh. Sự hoảng hốt và lo lắng lập tức dâng lên, khiến cô ta cảm thấy bối rối. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô ta vẫn quyết định mở cửa.

Người phụ nữ cố giữ vẻ bình tĩnh, nói: "Được, tôi sẽ đi cùng các người. Nhưng nếu kết quả xác minh cho thấy giấy chứng sinh của con tôi không có vấn đề gì , các người phải công khai xin lỗi gia đình tôi. Hơn nữa, từ nay về sau, không ai được phép làm phiền gia đình tôi nữa!"

Nghe vậy, Hạ Hoa Lan nhanh chóng bước lên trước Vương đội trưởng, dứt khoát đáp:

 

"Được, tôi đồng ý! Nếu giấy khái sinh không có vấn đề gì ,  tôi cam đoan từ nay sẽ không quay lại làm phiền nữa!"

Giọng cô chắc nịch, không chút do dự.

Đến nước này, người phụ nữ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Hạ Hoa Lan, người phụ nữ tên là Vương Văn Thiến , và chồng là Vương Cường.

Trên đường đến Cục Cảnh Sát, Vương Cường tỏ ra bất an, ánh mắt liên tục né tránh, nhìn như chột dạ . Nhận ra sự căng thẳng của chồng, Vương Văn Thiến khẽ liếc anh một cái, ngầm nhắc nhở anh phải giữ bình tĩnh, tránh để lộ sơ hở.

Khi đến đồn cảnh sát, Vương Văn Thiến bình thản chờ đợi quá trình kiểm tra. Cô ta tin chắc rằng giấy tờ không có vấn đề, dù có kiểm tra kỹ đến đâu cũng không tìm ra sai sót.

Trái lại, Hạ Hoa Lan lại không giấu được sự lo lắng. Nếu lần này không thể phát hiện ra điểm bất thường, thì sau này việc làm sáng tỏ sự thật sẽ càng khó khăn hơn.

 

“Hai người đều đến đây . Vậy đứa nhỏ đang ở đâu?”

Trong lúc chờ đợi, Hạ Hoa Lan không kìm được mà quay sang hỏi Vương Văn Thiến.

Vương Văn Thiến trừng mắt, giọng đầy mỉa mai: “Con tôi ở đâu, tôi còn phải nói cho cô biết sao?”

"Cô...!"

Hạ Hoa Lan siết chặt tay, tức giận đến mức nghẹn lời, nhưng nhất thời không thể phản bác.

Đúng lúc này, Vương đội trưởng bước ra.

“Vương đội trưởng, kết quả thế nào?” Hạ Hoa Lan sốt ruột hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Vương đội trưởng liếc nhìn Vương Văn Thiến, ngược lại với Hạ Hoa Lan , Vương Văn Thiến rất ung dung tự tại , không hề có chút hoảng loạn. Thậm chí nhìn thấy Vương đội trưởng đang nhìn mình , còn bình thản cùng Vương đội tưởng mắt đối mắt, bình tĩnh hỏi : Sao rồi, Vương đội trưởng? Giấy chứng sinh của con tôi không có vấn đề gì, đúng chứ?”

Trên gương mặt cô ta là sự chắc chắn tuyệt đối, không hề d.a.o động.

Nhìn thái độ tự tin của Vương Văn Thiến, Vương đội trưởng khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc. Không nói thêm lời nào, ông dứt khoát ném tài liệu xuống trước mặt cô ta.

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Lúc này, người phụ nữ mới sực nhớ rằng mình đã quên lấy lại giấy chứng sinh. Sự hoảng hốt và lo lắng lập tức dâng lên, khiến cô ta cảm thấy bối rối. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô ta vẫn quyết định mở cửa.Người phụ nữ cố giữ vẻ bình tĩnh, nói: "Được, tôi sẽ đi cùng các người. Nhưng nếu kết quả xác minh cho thấy giấy chứng sinh của con tôi không có vấn đề gì , các người phải công khai xin lỗi gia đình tôi. Hơn nữa, từ nay về sau, không ai được phép làm phiền gia đình tôi nữa!"Nghe vậy, Hạ Hoa Lan nhanh chóng bước lên trước Vương đội trưởng, dứt khoát đáp: "Được, tôi đồng ý! Nếu giấy khái sinh không có vấn đề gì ,  tôi cam đoan từ nay sẽ không quay lại làm phiền nữa!"Giọng cô chắc nịch, không chút do dự.Đến nước này, người phụ nữ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Hạ Hoa Lan, người phụ nữ tên là Vương Văn Thiến , và chồng là Vương Cường.Trên đường đến Cục Cảnh Sát, Vương Cường tỏ ra bất an, ánh mắt liên tục né tránh, nhìn như chột dạ . Nhận ra sự căng thẳng của chồng, Vương Văn Thiến khẽ liếc anh một cái, ngầm nhắc nhở anh phải giữ bình tĩnh, tránh để lộ sơ hở.Khi đến đồn cảnh sát, Vương Văn Thiến bình thản chờ đợi quá trình kiểm tra. Cô ta tin chắc rằng giấy tờ không có vấn đề, dù có kiểm tra kỹ đến đâu cũng không tìm ra sai sót.Trái lại, Hạ Hoa Lan lại không giấu được sự lo lắng. Nếu lần này không thể phát hiện ra điểm bất thường, thì sau này việc làm sáng tỏ sự thật sẽ càng khó khăn hơn. “Hai người đều đến đây . Vậy đứa nhỏ đang ở đâu?”Trong lúc chờ đợi, Hạ Hoa Lan không kìm được mà quay sang hỏi Vương Văn Thiến.Vương Văn Thiến trừng mắt, giọng đầy mỉa mai: “Con tôi ở đâu, tôi còn phải nói cho cô biết sao?”"Cô...!"Hạ Hoa Lan siết chặt tay, tức giận đến mức nghẹn lời, nhưng nhất thời không thể phản bác.Đúng lúc này, Vương đội trưởng bước ra.“Vương đội trưởng, kết quả thế nào?” Hạ Hoa Lan sốt ruột hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.Vương đội trưởng liếc nhìn Vương Văn Thiến, ngược lại với Hạ Hoa Lan , Vương Văn Thiến rất ung dung tự tại , không hề có chút hoảng loạn. Thậm chí nhìn thấy Vương đội trưởng đang nhìn mình , còn bình thản cùng Vương đội tưởng mắt đối mắt, bình tĩnh hỏi : Sao rồi, Vương đội trưởng? Giấy chứng sinh của con tôi không có vấn đề gì, đúng chứ?”Trên gương mặt cô ta là sự chắc chắn tuyệt đối, không hề d.a.o động.Nhìn thái độ tự tin của Vương Văn Thiến, Vương đội trưởng khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc. Không nói thêm lời nào, ông dứt khoát ném tài liệu xuống trước mặt cô ta. 

Chương 878: Chương 878