Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1628

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Một phế nhân, còn tưởng mình là Thiên Kiên của Long Môn phân hội thủ đô như trước đây sao?”“Anh Sở mời cô ăn cơm, là nể mặt cô!”“Trên đường đi tới đúng là không biết sống chết!" “Ngoan ngoãn đi theo anh Sở, giao cổ phần công ty vốn thuộc về anh Sở ra, cô có thể vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp!”“Kết quả là cô không làm, chuyện này có thể trách người nào?”“Người đâu, dẫn cô ta trở về, để anh Sở xử lý!”Khi nói chuyện, người đàn ông mặc âu phục cầm đầu tát Tần Ý Hàm hai cái, thiếu chút nữa tát cô ta hôn mê.Nhưng mà lúc này Tân Ý Hàm vẫn còn một chút ý thức, cô ta nhìn vê phía đám Bùi Nguyên Minh theo bản năng, yếu ớt nói: “Cứu mạng.”“Bốp.”Người đàn ông cầm đầu lại tát cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Cứu mạng sao? Ai dám tới cứu cô? Ai dám đấu lại anh Sởi”Sau khi nói xong những lời này, anh ta còn chỉ Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, các người đều không thấy được gì, không biết gì cả!”“Nếu không ông đây lấy mạng chúng mày!”Sau khi nói xong, mười mấy người mặc âu phục mạnh hơn trâu muốn kéo Tân Ý Hàm rời đi.“Tôi nói để các người rời đi rồi sao?”Bùi Nguyên Minh không chút để ý nâng chén trà lên, uống một ngụm.“Người ở lại, làm hư thứ gì bồi thường, tôi có thể cho các người một con đường sống”Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Tân Ý Hàm một cái.Sau khi Sở Văn Trung chết, Tân Ý Hàm là người duy nhất dám quang minh chính đại tìm mình báo thù.So với người như Ngụy Hải Nam, cao thượng hơn không biết bao nhiêu lân, cho nên Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cô ta một cái.Không gặp thì thôi, nếu hôm nay gặp được, Bùi Nguyên Minh muốn nhúng tay vào chuyện này.Quan trọng nhất chính là, bỗng nhiên anh cảm thấy, Tân Ý Hàm rất thích hợp tiến vào Long Môn phân hội thủ đô, có lẽ sẽ có kết cục thú vị hơn mình nghĩ.Có đại đệ tử của hội trưởng tiền nhiệm, muốn khiến Châu Hồng Vĩ người luôn sống chết mặc bay có kết cục, sẽ đơn giản hơn gấp bội lần.Chỉ trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh có rất nhiều ý nghĩ.“Để người lại?”“Bồi thường tiên?”“Tha cho bọn tao không chết?”Lúc này người đàn ông mặc âu phục câm đầu cười dữ tợn, lạnh lùng nói: “Tên nhóc thối, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”“Mày có biết mày đang trêu chọc ai không?”“Tao nói cho mày biết, bên trong nước rất sâu,

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Một phế nhân, còn tưởng mình là Thiên Kiên của Long Môn phân hội thủ đô như trước đây sao?”

“Anh Sở mời cô ăn cơm, là nể mặt cô!”

“Trên đường đi tới đúng là không biết sống chết!" “Ngoan ngoãn đi theo anh Sở, giao cổ phần công ty vốn thuộc về anh Sở ra, cô có thể vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp!”

“Kết quả là cô không làm, chuyện này có thể trách người nào?”

“Người đâu, dẫn cô ta trở về, để anh Sở xử lý!”

Khi nói chuyện, người đàn ông mặc âu phục cầm đầu tát Tần Ý Hàm hai cái, thiếu chút nữa tát cô ta hôn mê.

Nhưng mà lúc này Tân Ý Hàm vẫn còn một chút ý thức, cô ta nhìn vê phía đám Bùi Nguyên Minh theo bản năng, yếu ớt nói: “Cứu mạng.

“Bốp.

Người đàn ông cầm đầu lại tát cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Cứu mạng sao? Ai dám tới cứu cô? Ai dám đấu lại anh Sởi”

Sau khi nói xong những lời này, anh ta còn chỉ Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, các người đều không thấy được gì, không biết gì cả!”

“Nếu không ông đây lấy mạng chúng mày!”

Sau khi nói xong, mười mấy người mặc âu phục mạnh hơn trâu muốn kéo Tân Ý Hàm rời đi.

“Tôi nói để các người rời đi rồi sao?”

Bùi Nguyên Minh không chút để ý nâng chén trà lên, uống một ngụm.

“Người ở lại, làm hư thứ gì bồi thường, tôi có thể cho các người một con đường sống”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Tân Ý Hàm một cái.

Sau khi Sở Văn Trung chết, Tân Ý Hàm là người duy nhất dám quang minh chính đại tìm mình báo thù.

So với người như Ngụy Hải Nam, cao thượng hơn không biết bao nhiêu lân, cho nên Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Không gặp thì thôi, nếu hôm nay gặp được, Bùi Nguyên Minh muốn nhúng tay vào chuyện này.

Quan trọng nhất chính là, bỗng nhiên anh cảm thấy, Tân Ý Hàm rất thích hợp tiến vào Long Môn phân hội thủ đô, có lẽ sẽ có kết cục thú vị hơn mình nghĩ.

Có đại đệ tử của hội trưởng tiền nhiệm, muốn khiến Châu Hồng Vĩ người luôn sống chết mặc bay có kết cục, sẽ đơn giản hơn gấp bội lần.

Chỉ trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh có rất nhiều ý nghĩ.

“Để người lại?”

“Bồi thường tiên?”

“Tha cho bọn tao không chết?”

Lúc này người đàn ông mặc âu phục câm đầu cười dữ tợn, lạnh lùng nói: “Tên nhóc thối, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”

“Mày có biết mày đang trêu chọc ai không?”

“Tao nói cho mày biết, bên trong nước rất sâu,

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Một phế nhân, còn tưởng mình là Thiên Kiên của Long Môn phân hội thủ đô như trước đây sao?”“Anh Sở mời cô ăn cơm, là nể mặt cô!”“Trên đường đi tới đúng là không biết sống chết!" “Ngoan ngoãn đi theo anh Sở, giao cổ phần công ty vốn thuộc về anh Sở ra, cô có thể vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp!”“Kết quả là cô không làm, chuyện này có thể trách người nào?”“Người đâu, dẫn cô ta trở về, để anh Sở xử lý!”Khi nói chuyện, người đàn ông mặc âu phục cầm đầu tát Tần Ý Hàm hai cái, thiếu chút nữa tát cô ta hôn mê.Nhưng mà lúc này Tân Ý Hàm vẫn còn một chút ý thức, cô ta nhìn vê phía đám Bùi Nguyên Minh theo bản năng, yếu ớt nói: “Cứu mạng.”“Bốp.”Người đàn ông cầm đầu lại tát cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Cứu mạng sao? Ai dám tới cứu cô? Ai dám đấu lại anh Sởi”Sau khi nói xong những lời này, anh ta còn chỉ Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, các người đều không thấy được gì, không biết gì cả!”“Nếu không ông đây lấy mạng chúng mày!”Sau khi nói xong, mười mấy người mặc âu phục mạnh hơn trâu muốn kéo Tân Ý Hàm rời đi.“Tôi nói để các người rời đi rồi sao?”Bùi Nguyên Minh không chút để ý nâng chén trà lên, uống một ngụm.“Người ở lại, làm hư thứ gì bồi thường, tôi có thể cho các người một con đường sống”Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Tân Ý Hàm một cái.Sau khi Sở Văn Trung chết, Tân Ý Hàm là người duy nhất dám quang minh chính đại tìm mình báo thù.So với người như Ngụy Hải Nam, cao thượng hơn không biết bao nhiêu lân, cho nên Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cô ta một cái.Không gặp thì thôi, nếu hôm nay gặp được, Bùi Nguyên Minh muốn nhúng tay vào chuyện này.Quan trọng nhất chính là, bỗng nhiên anh cảm thấy, Tân Ý Hàm rất thích hợp tiến vào Long Môn phân hội thủ đô, có lẽ sẽ có kết cục thú vị hơn mình nghĩ.Có đại đệ tử của hội trưởng tiền nhiệm, muốn khiến Châu Hồng Vĩ người luôn sống chết mặc bay có kết cục, sẽ đơn giản hơn gấp bội lần.Chỉ trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh có rất nhiều ý nghĩ.“Để người lại?”“Bồi thường tiên?”“Tha cho bọn tao không chết?”Lúc này người đàn ông mặc âu phục câm đầu cười dữ tợn, lạnh lùng nói: “Tên nhóc thối, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”“Mày có biết mày đang trêu chọc ai không?”“Tao nói cho mày biết, bên trong nước rất sâu,

Chương 1628