Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1641
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi Bùi Nguyên Minh tỉnh ngủ, tắm rửa xong lập tức đi thẳng tới nhà hàng Tây ở sân thượng.Khách sạn Thế Kỷ là nơi anh đang ở, nói thật, cái gọi là nhà hàng Tây nổi tiếng, tâm nhìn còn không tốt bằng phòng tổng thống anh đang ở.Lúc tiến vào nhà hàng Tây, đã gân mười giờ rưỡi rồi.Tầm mắt Bùi Nguyên Minh tùy ý đảo qua, thì phát hiện đám Trâm Minh Nguyệt.Không phải nói Bùi Nguyên Minh quen Trâm Minh Nguyệt.Mà đám Trầm Minh Nguyệt ngồi ở vị trí tốt nhất trong nhà hàng Tây ngắm phong cảnh, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, dáng người yếu điệu, tất nhiên là thành tiêu điểm trong nhà hàng Tây.Trong đó có một người mặc váy ngắn màu đen, đôi chân trằng nõn nà lộ ra ngoài, cái căm nhọn, gương mặt tinh xảo như vẽ.Gương mặt cô ta có năm sáu phần tương tự Hạ Vân, hẳn là Trầm Minh Nguyệt.Một người khác thì mặc váy ngắn, trang điểm theo kiếu cổ điển, chiếc váy bó sát làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của cô ta.Người này là bạn thân của Trâm Minh Nguyệt, Tưởng Băng Tâm.Hai cô gái xinh đẹp này cho dù là diện mạo dáng người, hay là khí thế trên người, đều thuộc loại cao cấp nhất.Minh tinh nổi tiếng so với bọn họ, thật sự cũng không sánh bằng.Mà loại người tự mang khí thế và lạnh lùng kiêu ngạo, khiến vô số đàn ông thèm nhỏ dãi đều tự biết xấu hổ, đừng nói là tới gần, ngay cả ngồi gân một chút cũng không có.Nhưng những người này không rời đi, mà ngồi ở phía xa, chỉ ngồi xì xào bàn tán quan sát từ xa chứ không có ý giở trò.Rất rõ ràng, hai người phụ nữ này hoàn toàn khơi dậy dục vọng chinh phục của mọi người, nhưng không người nào dám thử săn bản.Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh chậm rãi đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn vê phía anh theo bản năng, cảm thấy anh là người hai cô gái này đợi.Nhìn thấy quần áo giản dị trên người Bùi Nguyên Minh, còn có đồng hồ cũ kỹ trên cổ tay, trên gương mặt đám người đều lộ vẻ thất vọng và châm chọc.Đây là một đóa hoa cắm vào bãi phân trâu.Mà Trâm Minh Nguyệt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi thẳng tới, cũng đoán được người tới là Bùi Nguyên Minh.Nhưng nhìn bộ dạng của Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt cô ta xuất hiện chút thất vọng.Hai lúa đúng là hai lúa, cho dù thêm danh hiệu tổng giám đốc, cũng không so được với đám cậu chủ thế tử ở trong thành phố, thật sự ngay cả xách giày cũng không đủ tư cách.Thực tế cách ăn mặc của Bùi Nguyên Minh không tính là quê mùa.Nhưng mà anh thích mặc thoải mái, cho nên trên cơ bản đều chọn phong cách dễ vận động, đơn giản, sạch sẽ, sạch sẽ là được rồi, một người đàn ông đâu cần vẽ chuyện như vậy?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi Bùi Nguyên Minh tỉnh ngủ, tắm rửa xong lập tức đi thẳng tới nhà hàng Tây ở sân thượng.
Khách sạn Thế Kỷ là nơi anh đang ở, nói thật, cái gọi là nhà hàng Tây nổi tiếng, tâm nhìn còn không tốt bằng phòng tổng thống anh đang ở.
Lúc tiến vào nhà hàng Tây, đã gân mười giờ rưỡi rồi.
Tầm mắt Bùi Nguyên Minh tùy ý đảo qua, thì phát hiện đám Trâm Minh Nguyệt.
Không phải nói Bùi Nguyên Minh quen Trâm Minh Nguyệt.
Mà đám Trầm Minh Nguyệt ngồi ở vị trí tốt nhất trong nhà hàng Tây ngắm phong cảnh, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, dáng người yếu điệu, tất nhiên là thành tiêu điểm trong nhà hàng Tây.
Trong đó có một người mặc váy ngắn màu đen, đôi chân trằng nõn nà lộ ra ngoài, cái căm nhọn, gương mặt tinh xảo như vẽ.
Gương mặt cô ta có năm sáu phần tương tự Hạ Vân, hẳn là Trầm Minh Nguyệt.
Một người khác thì mặc váy ngắn, trang điểm theo kiếu cổ điển, chiếc váy bó sát làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của cô ta.
Người này là bạn thân của Trâm Minh Nguyệt, Tưởng Băng Tâm.
Hai cô gái xinh đẹp này cho dù là diện mạo dáng người, hay là khí thế trên người, đều thuộc loại cao cấp nhất.
Minh tinh nổi tiếng so với bọn họ, thật sự cũng không sánh bằng.
Mà loại người tự mang khí thế và lạnh lùng kiêu ngạo, khiến vô số đàn ông thèm nhỏ dãi đều tự biết xấu hổ, đừng nói là tới gần, ngay cả ngồi gân một chút cũng không có.
Nhưng những người này không rời đi, mà ngồi ở phía xa, chỉ ngồi xì xào bàn tán quan sát từ xa chứ không có ý giở trò.
Rất rõ ràng, hai người phụ nữ này hoàn toàn khơi dậy dục vọng chinh phục của mọi người, nhưng không người nào dám thử săn bản.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh chậm rãi đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn vê phía anh theo bản năng, cảm thấy anh là người hai cô gái này đợi.
Nhìn thấy quần áo giản dị trên người Bùi Nguyên Minh, còn có đồng hồ cũ kỹ trên cổ tay, trên gương mặt đám người đều lộ vẻ thất vọng và châm chọc.
Đây là một đóa hoa cắm vào bãi phân trâu.
Mà Trâm Minh Nguyệt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi thẳng tới, cũng đoán được người tới là Bùi Nguyên Minh.
Nhưng nhìn bộ dạng của Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt cô ta xuất hiện chút thất vọng.
Hai lúa đúng là hai lúa, cho dù thêm danh hiệu tổng giám đốc, cũng không so được với đám cậu chủ thế tử ở trong thành phố, thật sự ngay cả xách giày cũng không đủ tư cách.
Thực tế cách ăn mặc của Bùi Nguyên Minh không tính là quê mùa.
Nhưng mà anh thích mặc thoải mái, cho nên trên cơ bản đều chọn phong cách dễ vận động, đơn giản, sạch sẽ, sạch sẽ là được rồi, một người đàn ông đâu cần vẽ chuyện như vậy?
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi Bùi Nguyên Minh tỉnh ngủ, tắm rửa xong lập tức đi thẳng tới nhà hàng Tây ở sân thượng.Khách sạn Thế Kỷ là nơi anh đang ở, nói thật, cái gọi là nhà hàng Tây nổi tiếng, tâm nhìn còn không tốt bằng phòng tổng thống anh đang ở.Lúc tiến vào nhà hàng Tây, đã gân mười giờ rưỡi rồi.Tầm mắt Bùi Nguyên Minh tùy ý đảo qua, thì phát hiện đám Trâm Minh Nguyệt.Không phải nói Bùi Nguyên Minh quen Trâm Minh Nguyệt.Mà đám Trầm Minh Nguyệt ngồi ở vị trí tốt nhất trong nhà hàng Tây ngắm phong cảnh, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, dáng người yếu điệu, tất nhiên là thành tiêu điểm trong nhà hàng Tây.Trong đó có một người mặc váy ngắn màu đen, đôi chân trằng nõn nà lộ ra ngoài, cái căm nhọn, gương mặt tinh xảo như vẽ.Gương mặt cô ta có năm sáu phần tương tự Hạ Vân, hẳn là Trầm Minh Nguyệt.Một người khác thì mặc váy ngắn, trang điểm theo kiếu cổ điển, chiếc váy bó sát làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của cô ta.Người này là bạn thân của Trâm Minh Nguyệt, Tưởng Băng Tâm.Hai cô gái xinh đẹp này cho dù là diện mạo dáng người, hay là khí thế trên người, đều thuộc loại cao cấp nhất.Minh tinh nổi tiếng so với bọn họ, thật sự cũng không sánh bằng.Mà loại người tự mang khí thế và lạnh lùng kiêu ngạo, khiến vô số đàn ông thèm nhỏ dãi đều tự biết xấu hổ, đừng nói là tới gần, ngay cả ngồi gân một chút cũng không có.Nhưng những người này không rời đi, mà ngồi ở phía xa, chỉ ngồi xì xào bàn tán quan sát từ xa chứ không có ý giở trò.Rất rõ ràng, hai người phụ nữ này hoàn toàn khơi dậy dục vọng chinh phục của mọi người, nhưng không người nào dám thử săn bản.Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh chậm rãi đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn vê phía anh theo bản năng, cảm thấy anh là người hai cô gái này đợi.Nhìn thấy quần áo giản dị trên người Bùi Nguyên Minh, còn có đồng hồ cũ kỹ trên cổ tay, trên gương mặt đám người đều lộ vẻ thất vọng và châm chọc.Đây là một đóa hoa cắm vào bãi phân trâu.Mà Trâm Minh Nguyệt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi thẳng tới, cũng đoán được người tới là Bùi Nguyên Minh.Nhưng nhìn bộ dạng của Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt cô ta xuất hiện chút thất vọng.Hai lúa đúng là hai lúa, cho dù thêm danh hiệu tổng giám đốc, cũng không so được với đám cậu chủ thế tử ở trong thành phố, thật sự ngay cả xách giày cũng không đủ tư cách.Thực tế cách ăn mặc của Bùi Nguyên Minh không tính là quê mùa.Nhưng mà anh thích mặc thoải mái, cho nên trên cơ bản đều chọn phong cách dễ vận động, đơn giản, sạch sẽ, sạch sẽ là được rồi, một người đàn ông đâu cần vẽ chuyện như vậy?