Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1645
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cậu Bùi? Bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng? Nghe thấy thế, mọi người đều hơi sửng sốt, cả đám đều có chút sững sờ.Sau đó mọi người thấy một người phụ nữ xinh đẹp đẩy một chiếc xe, thật cẩn thận lấy ra một cái lồng hấp đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.Trong lông hấp chỉ có bốn cái bánh bao, nhìn có vẻ bình thường, nhưng mùi thơm khó tả truyền từ trong ra.Người phân biệt được hàng tốt hàng xấu chỉ ngửi mùi thơm là biết, đây là bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng trong truyền thuyết.Người bình thường muốn ăn một cái, ít nhất phải xếp hàng từ ba tới năm năm! Cho dù là thế gia nhà giàu, muốn ăn cũng khó mà ăn được! Mà mang cả lồng hấp bánh bao tới nơi này, đủ để nói lên thân phận của người tới rồi! Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn người tới, rõ ràng là Lâm Mạn Ni.Tối hôm qua mình gửi tin nhãn chỉ thuận miệng nhắc tới, không thể ngờ tới người phụ nữ này thật sự mang bánh bao hấp tới đây.“Ồ! Anh Bùi, anh tìm đâu ra chân chạy vặt thế?”“Còn bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng nữa chứ!”“Anh đúng là trâu thật đấy!”Tưởng Băng Tâm liên tục cười mỉa.“Anh chẳng những giỏi làm ra vẻ, còn tìm người diễn cùng mình trước!”“Tôi nói cho anh biết, anh ngoại trừ thích làm ra vẻ ra thì là tên nhà nghèo không có gì, tôi thực sự khinh thường anh!”Trầm Minh Nguyệt cũng thở dài một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ứng xử phải đến nơi đến chốn!”“Sao có thể vì mặt mũi, mà diễn vở diễn như vậy?”“Hơn nữa anh lấy cái gì không lấy, lại lấy bánh bao hấp ra làm ra vẻ? Ai chẳng biết thứ đó khó mua? Cho dù với thân phận của chúng tôi, nửa năm tới một năm cũng chưa chắc ăn được, vậy mà anh còn bảo người ta đưa tới tận cửa? Ha ha...”“Nhưng mà người phụ nữ anh tìm tới cũng không tệ, gương mặt xinh đẹp, hẳn là tìm nữ sinh đại học đúng không?”Trầm Minh Nguyệt liên tục cười mỉa, đồng thời liếc mắt nhìn người phụ nữ theo bản năng.Nhưng tâm mắt mới dời đi, chỉ trong nháy mắt khóe mắt cô ta giật giật, nói theo bản năng: “Cô...Cô cô cô cô...Cô Lâm..." Thân là chi thứ nhà họ Trầm, Trầm Minh Nguyệt coi như kiến thức rộng rãi, sao cô ta không biết Lâm Mạn Ni con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô? Thân phận của Lâm Mạn Ni còn cao hơn chỉ thứ nhà họ Trầm như cô ta, chỉ một câu nói có thể giết chết cô ta rồi! Nhìn thấy người đưa bánh bao hấp cho Bùi Nguyên Minh là Lâm Mạn Ni, Trầm Minh Nguyệt sợ tới mức đứng bật dậy, căn bản không dám
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu Bùi? Bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng? Nghe thấy thế, mọi người đều hơi sửng sốt, cả đám đều có chút sững sờ.
Sau đó mọi người thấy một người phụ nữ xinh đẹp đẩy một chiếc xe, thật cẩn thận lấy ra một cái lồng hấp đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Trong lông hấp chỉ có bốn cái bánh bao, nhìn có vẻ bình thường, nhưng mùi thơm khó tả truyền từ trong ra.
Người phân biệt được hàng tốt hàng xấu chỉ ngửi mùi thơm là biết, đây là bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng trong truyền thuyết.
Người bình thường muốn ăn một cái, ít nhất phải xếp hàng từ ba tới năm năm! Cho dù là thế gia nhà giàu, muốn ăn cũng khó mà ăn được! Mà mang cả lồng hấp bánh bao tới nơi này, đủ để nói lên thân phận của người tới rồi! Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn người tới, rõ ràng là Lâm Mạn Ni.
Tối hôm qua mình gửi tin nhãn chỉ thuận miệng nhắc tới, không thể ngờ tới người phụ nữ này thật sự mang bánh bao hấp tới đây.
“Ồ! Anh Bùi, anh tìm đâu ra chân chạy vặt thế?”
“Còn bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng nữa chứ!”
“Anh đúng là trâu thật đấy!”
Tưởng Băng Tâm liên tục cười mỉa.
“Anh chẳng những giỏi làm ra vẻ, còn tìm người diễn cùng mình trước!”
“Tôi nói cho anh biết, anh ngoại trừ thích làm ra vẻ ra thì là tên nhà nghèo không có gì, tôi thực sự khinh thường anh!”
Trầm Minh Nguyệt cũng thở dài một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ứng xử phải đến nơi đến chốn!”
“Sao có thể vì mặt mũi, mà diễn vở diễn như vậy?”
“Hơn nữa anh lấy cái gì không lấy, lại lấy bánh bao hấp ra làm ra vẻ? Ai chẳng biết thứ đó khó mua? Cho dù với thân phận của chúng tôi, nửa năm tới một năm cũng chưa chắc ăn được, vậy mà anh còn bảo người ta đưa tới tận cửa? Ha ha...”
“Nhưng mà người phụ nữ anh tìm tới cũng không tệ, gương mặt xinh đẹp, hẳn là tìm nữ sinh đại học đúng không?”
Trầm Minh Nguyệt liên tục cười mỉa, đồng thời liếc mắt nhìn người phụ nữ theo bản năng.
Nhưng tâm mắt mới dời đi, chỉ trong nháy mắt khóe mắt cô ta giật giật, nói theo bản năng: “Cô...
Cô cô cô cô...
Cô Lâm..." Thân là chi thứ nhà họ Trầm, Trầm Minh Nguyệt coi như kiến thức rộng rãi, sao cô ta không biết Lâm Mạn Ni con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô? Thân phận của Lâm Mạn Ni còn cao hơn chỉ thứ nhà họ Trầm như cô ta, chỉ một câu nói có thể giết chết cô ta rồi! Nhìn thấy người đưa bánh bao hấp cho Bùi Nguyên Minh là Lâm Mạn Ni, Trầm Minh Nguyệt sợ tới mức đứng bật dậy, căn bản không dám
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cậu Bùi? Bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng? Nghe thấy thế, mọi người đều hơi sửng sốt, cả đám đều có chút sững sờ.Sau đó mọi người thấy một người phụ nữ xinh đẹp đẩy một chiếc xe, thật cẩn thận lấy ra một cái lồng hấp đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.Trong lông hấp chỉ có bốn cái bánh bao, nhìn có vẻ bình thường, nhưng mùi thơm khó tả truyền từ trong ra.Người phân biệt được hàng tốt hàng xấu chỉ ngửi mùi thơm là biết, đây là bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng trong truyền thuyết.Người bình thường muốn ăn một cái, ít nhất phải xếp hàng từ ba tới năm năm! Cho dù là thế gia nhà giàu, muốn ăn cũng khó mà ăn được! Mà mang cả lồng hấp bánh bao tới nơi này, đủ để nói lên thân phận của người tới rồi! Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn người tới, rõ ràng là Lâm Mạn Ni.Tối hôm qua mình gửi tin nhãn chỉ thuận miệng nhắc tới, không thể ngờ tới người phụ nữ này thật sự mang bánh bao hấp tới đây.“Ồ! Anh Bùi, anh tìm đâu ra chân chạy vặt thế?”“Còn bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng nữa chứ!”“Anh đúng là trâu thật đấy!”Tưởng Băng Tâm liên tục cười mỉa.“Anh chẳng những giỏi làm ra vẻ, còn tìm người diễn cùng mình trước!”“Tôi nói cho anh biết, anh ngoại trừ thích làm ra vẻ ra thì là tên nhà nghèo không có gì, tôi thực sự khinh thường anh!”Trầm Minh Nguyệt cũng thở dài một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ứng xử phải đến nơi đến chốn!”“Sao có thể vì mặt mũi, mà diễn vở diễn như vậy?”“Hơn nữa anh lấy cái gì không lấy, lại lấy bánh bao hấp ra làm ra vẻ? Ai chẳng biết thứ đó khó mua? Cho dù với thân phận của chúng tôi, nửa năm tới một năm cũng chưa chắc ăn được, vậy mà anh còn bảo người ta đưa tới tận cửa? Ha ha...”“Nhưng mà người phụ nữ anh tìm tới cũng không tệ, gương mặt xinh đẹp, hẳn là tìm nữ sinh đại học đúng không?”Trầm Minh Nguyệt liên tục cười mỉa, đồng thời liếc mắt nhìn người phụ nữ theo bản năng.Nhưng tâm mắt mới dời đi, chỉ trong nháy mắt khóe mắt cô ta giật giật, nói theo bản năng: “Cô...Cô cô cô cô...Cô Lâm..." Thân là chi thứ nhà họ Trầm, Trầm Minh Nguyệt coi như kiến thức rộng rãi, sao cô ta không biết Lâm Mạn Ni con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô? Thân phận của Lâm Mạn Ni còn cao hơn chỉ thứ nhà họ Trầm như cô ta, chỉ một câu nói có thể giết chết cô ta rồi! Nhìn thấy người đưa bánh bao hấp cho Bùi Nguyên Minh là Lâm Mạn Ni, Trầm Minh Nguyệt sợ tới mức đứng bật dậy, căn bản không dám