Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1686
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ăn uống ở nơi xa hoa như Bách Lạc Môn, dưới cái nhìn của một số cô chủ bà chủ là hành động mất mặt xấu hổ.Thằng cha này chui đâu ra thế? Là quỷ chết đói đầu thai sao? Không lâu sau, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đi tới, anh ta nhìn hào hoa phong nhã, nhưng trong mắt ẩn chứa hung ác.Người như vậy, rõ ràng là lăn lộn trong giới hắc bạch, vừa mới tẩy trằng.Chỗ ngực anh ta treo một thẻ công tác, viết mấy chữ quản lý đại sảnh Phương Chí Trung.Phương Chí Trung đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, “bốp”một tiếng đặt đĩa trong tay anh xuống bàn, sau đó lạnh lùng nói: “Anh này, thiệp mời của anh đâu? Hay là anh có thể nói cho tôi biết, là ai dẫn anh vào?”“Sao thế? Tham gia một bữa tiệc còn cần thiệp mời à?”“Còn nhất định cần người dẫn vào sao?”“Anh nghĩ nơi rách nát này là hoàng cung à?”Bùi Nguyên Minh khẽ nâng mí mắt, thản nhiên cầm lấy một cái bánh tart: “Sao tôi không thấy anh tìm những người khác đòi thiệp mời?”“Nhằm vào tôi à?”Phương Chí Trung đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, lúc thấy anh ăn mặc bình thường, trong đôi mắt anh ta xuất hiện khinh thường: “Bách Lạc Môn chúng tôi làm việc, không cần anh khoa chân múa tay”“Bây giờ tôi có lý do hoài nghi, anh không nằm trong phạm vi mời của cô chủ Uông chúng tôi”Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Phương Chí Trung, người như Bùi Nguyên Minh tiến vào là ăn ké.Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Vì sao anh lại hoài nghỉ tôi?”Vẻ mặt Phương Chí Trung lạnh nhạt, nói: “Bởi vì nơi này là nơi cao cấp, một cốc nước còn đắt hơn bộ quần áo của anh!”“Hơn nữa trên người anh còn mang theo hương vị nông dân, chỗ chúng tôi không chào đón nông dân!”“Vì an toàn của khách quý Bách Lạc Môn chúng tôi, cũng vì tiệc tối của chúng tôi diễn ra thuận lợi, cho nên tôi nhất định phải kiểm tra thân phận của anh!”“Nếu không thì thứ cho tôi không khách sáo!”Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Anh chuẩn bị không khách sáo với tôi như thế nào?”“Tên kia! Coi nơi này là vùng nông thôn các anh à? Có thế tùy tiện tới đây ăn ké sao?”“Người xuất hiện ở nơi này, đều là Thiên Kiêu trong giới xã hội thượng lưu, đều là diễn viên nghệ Sĩ tai to mặt lớn, anh ở đây thực sự ảnh hưởng tới khẩu vị của chúng tôi!”“Không chỉ như vậy, nếu bị đám phóng viên biết được, con chó con mèo ở ven đường đều có thể tùy ý trà trộn vào nơi như vậy, mặt mũi của chúng tôi để đâu đây?”Xung quanh tràn ngập âm thanh vui sướng khi người khác gặp họa.- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn uống ở nơi xa hoa như Bách Lạc Môn, dưới cái nhìn của một số cô chủ bà chủ là hành động mất mặt xấu hổ.
Thằng cha này chui đâu ra thế? Là quỷ chết đói đầu thai sao? Không lâu sau, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đi tới, anh ta nhìn hào hoa phong nhã, nhưng trong mắt ẩn chứa hung ác.
Người như vậy, rõ ràng là lăn lộn trong giới hắc bạch, vừa mới tẩy trằng.
Chỗ ngực anh ta treo một thẻ công tác, viết mấy chữ quản lý đại sảnh Phương Chí Trung.
Phương Chí Trung đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, “bốp”
một tiếng đặt đĩa trong tay anh xuống bàn, sau đó lạnh lùng nói: “Anh này, thiệp mời của anh đâu? Hay là anh có thể nói cho tôi biết, là ai dẫn anh vào?”
“Sao thế? Tham gia một bữa tiệc còn cần thiệp mời à?”
“Còn nhất định cần người dẫn vào sao?”
“Anh nghĩ nơi rách nát này là hoàng cung à?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nâng mí mắt, thản nhiên cầm lấy một cái bánh tart: “Sao tôi không thấy anh tìm những người khác đòi thiệp mời?”
“Nhằm vào tôi à?”
Phương Chí Trung đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, lúc thấy anh ăn mặc bình thường, trong đôi mắt anh ta xuất hiện khinh thường: “Bách Lạc Môn chúng tôi làm việc, không cần anh khoa chân múa tay”
“Bây giờ tôi có lý do hoài nghi, anh không nằm trong phạm vi mời của cô chủ Uông chúng tôi”
Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Phương Chí Trung, người như Bùi Nguyên Minh tiến vào là ăn ké.
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Vì sao anh lại hoài nghỉ tôi?”
Vẻ mặt Phương Chí Trung lạnh nhạt, nói: “Bởi vì nơi này là nơi cao cấp, một cốc nước còn đắt hơn bộ quần áo của anh!”
“Hơn nữa trên người anh còn mang theo hương vị nông dân, chỗ chúng tôi không chào đón nông dân!”
“Vì an toàn của khách quý Bách Lạc Môn chúng tôi, cũng vì tiệc tối của chúng tôi diễn ra thuận lợi, cho nên tôi nhất định phải kiểm tra thân phận của anh!”
“Nếu không thì thứ cho tôi không khách sáo!”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Anh chuẩn bị không khách sáo với tôi như thế nào?”
“Tên kia! Coi nơi này là vùng nông thôn các anh à? Có thế tùy tiện tới đây ăn ké sao?”
“Người xuất hiện ở nơi này, đều là Thiên Kiêu trong giới xã hội thượng lưu, đều là diễn viên nghệ Sĩ tai to mặt lớn, anh ở đây thực sự ảnh hưởng tới khẩu vị của chúng tôi!”
“Không chỉ như vậy, nếu bị đám phóng viên biết được, con chó con mèo ở ven đường đều có thể tùy ý trà trộn vào nơi như vậy, mặt mũi của chúng tôi để đâu đây?”
Xung quanh tràn ngập âm thanh vui sướng khi người khác gặp họa.
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ăn uống ở nơi xa hoa như Bách Lạc Môn, dưới cái nhìn của một số cô chủ bà chủ là hành động mất mặt xấu hổ.Thằng cha này chui đâu ra thế? Là quỷ chết đói đầu thai sao? Không lâu sau, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đi tới, anh ta nhìn hào hoa phong nhã, nhưng trong mắt ẩn chứa hung ác.Người như vậy, rõ ràng là lăn lộn trong giới hắc bạch, vừa mới tẩy trằng.Chỗ ngực anh ta treo một thẻ công tác, viết mấy chữ quản lý đại sảnh Phương Chí Trung.Phương Chí Trung đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, “bốp”một tiếng đặt đĩa trong tay anh xuống bàn, sau đó lạnh lùng nói: “Anh này, thiệp mời của anh đâu? Hay là anh có thể nói cho tôi biết, là ai dẫn anh vào?”“Sao thế? Tham gia một bữa tiệc còn cần thiệp mời à?”“Còn nhất định cần người dẫn vào sao?”“Anh nghĩ nơi rách nát này là hoàng cung à?”Bùi Nguyên Minh khẽ nâng mí mắt, thản nhiên cầm lấy một cái bánh tart: “Sao tôi không thấy anh tìm những người khác đòi thiệp mời?”“Nhằm vào tôi à?”Phương Chí Trung đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, lúc thấy anh ăn mặc bình thường, trong đôi mắt anh ta xuất hiện khinh thường: “Bách Lạc Môn chúng tôi làm việc, không cần anh khoa chân múa tay”“Bây giờ tôi có lý do hoài nghi, anh không nằm trong phạm vi mời của cô chủ Uông chúng tôi”Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Phương Chí Trung, người như Bùi Nguyên Minh tiến vào là ăn ké.Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Vì sao anh lại hoài nghỉ tôi?”Vẻ mặt Phương Chí Trung lạnh nhạt, nói: “Bởi vì nơi này là nơi cao cấp, một cốc nước còn đắt hơn bộ quần áo của anh!”“Hơn nữa trên người anh còn mang theo hương vị nông dân, chỗ chúng tôi không chào đón nông dân!”“Vì an toàn của khách quý Bách Lạc Môn chúng tôi, cũng vì tiệc tối của chúng tôi diễn ra thuận lợi, cho nên tôi nhất định phải kiểm tra thân phận của anh!”“Nếu không thì thứ cho tôi không khách sáo!”Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Anh chuẩn bị không khách sáo với tôi như thế nào?”“Tên kia! Coi nơi này là vùng nông thôn các anh à? Có thế tùy tiện tới đây ăn ké sao?”“Người xuất hiện ở nơi này, đều là Thiên Kiêu trong giới xã hội thượng lưu, đều là diễn viên nghệ Sĩ tai to mặt lớn, anh ở đây thực sự ảnh hưởng tới khẩu vị của chúng tôi!”“Không chỉ như vậy, nếu bị đám phóng viên biết được, con chó con mèo ở ven đường đều có thể tùy ý trà trộn vào nơi như vậy, mặt mũi của chúng tôi để đâu đây?”Xung quanh tràn ngập âm thanh vui sướng khi người khác gặp họa.- -----------------