Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1696
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Hàn Vũ ngây người! Trịnh Khánh Vân ngây người! Chung Thanh Tùng ngây người! Uông Khải Trạch ngây người! Ngay cả Uông Linh Đan tự mình mở con bài chưa lật ra, cũng mang vẻ mặt đờ đẫn, thật lâu không nói nên lời.Bọn họ đều nhìn vào mặt bàn một cách ngơ ngác, gần như không dám tin tất cả những chuyện này là sự thật.Ánh mắt của mọi người rơi lên người Bùi Nguyên Minh.Bọn họ hoàn toàn không cách nào tin được anh có thể tùy tiện áp đảo Uông Linh Đan trong một ván.Việc này chắc chắn không thể dùng vận may bình thường để hình dung nữa rồi! Nếu kiên quyết muốn nói đây là vận may, vậy đây chắc chắn là vận may số một thế giới.Uông Linh Đan hít một hơi thật sâu, cuối cùng bắt đầu đánh giá lại Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, trong con mắt tràn đầy vẻ kỳ lạ.Ngay từ lúc đầu tiếp xúc với anh, cô ta đã cảm thấy anh không giống người bình thường.Nhưng cô ta không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại có thể giả heo ăn thịt hổ như vậy.Uông Linh Đan cô đã thua rồi, thua một cách không cam tâm và bất đắc dĩ.“Cô thua rồi, cô chuẩn bị thêm hai ván nữa mới nhận thua.Hay là chuẩn bị bắt đầu làm người phụ nữ của tôi ngay từ bây giờ đây?”Bùi Nguyên Minh phá vỡ sự im lặng, quan sát Uông Linh Đan một cách hơi hưng trí.Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn vô hại đó của anh, trong lúc nhất thời Uông Linh Đan không biết nên nói gì mới phải.Mà đám người Chung Thanh Tùng thì lại cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá khoa trương, quá ngông cuồng.Hành động như vậy của anh, không sợ sẽ đắc tội với toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô một lần hay sao? Một tên bảo vệ nho nhỏ, mà lại cho rằng mình là nhân vật to lớn gì thật hay sao? “Họ Bùi kia, anh có gì hay mà lại kiêu ngạo thế, anh có bản lĩnh thì làm thêm ván nữa với cô Uông đi!”Chung Thanh Tùng mở miệng đầu tiên.“Tôi không tin anh lại có vận may tốt như vậy, lần nào cũng có thể mèo mù vớ được cá rán!”Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Thôi đi”“Không phải anh muốn tiên cược sao?”Chung Thanh Tùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng: “Vậy anh và cô Uông tiếp tục đi! Nếu anh thẳng thì ân oán giữa tôi và anh xóa sạch.Tôi xin thê với trời, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.Còn nếu thua, thì phải hủy bỏ tiên cược giữa anh và cô Uông vừa rồi!”Hiển nhiên, Chung Thanh Tùng muốn bán một ơn huệ cho Uông Linh Đan, và cũng bán một ân huệ cho Chân Vũ Long, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích! Bên cạnh, Đường Hàn Vũ cũng mở miệng phụ họa: “Không sai, mau thêm một ván nữa đi, tôi không tin anh lại có vận may cứt chó tốt như vậy!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hàn Vũ ngây người! Trịnh Khánh Vân ngây người! Chung Thanh Tùng ngây người! Uông Khải Trạch ngây người! Ngay cả Uông Linh Đan tự mình mở con bài chưa lật ra, cũng mang vẻ mặt đờ đẫn, thật lâu không nói nên lời.
Bọn họ đều nhìn vào mặt bàn một cách ngơ ngác, gần như không dám tin tất cả những chuyện này là sự thật.
Ánh mắt của mọi người rơi lên người Bùi Nguyên Minh.
Bọn họ hoàn toàn không cách nào tin được anh có thể tùy tiện áp đảo Uông Linh Đan trong một ván.
Việc này chắc chắn không thể dùng vận may bình thường để hình dung nữa rồi! Nếu kiên quyết muốn nói đây là vận may, vậy đây chắc chắn là vận may số một thế giới.
Uông Linh Đan hít một hơi thật sâu, cuối cùng bắt đầu đánh giá lại Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, trong con mắt tràn đầy vẻ kỳ lạ.
Ngay từ lúc đầu tiếp xúc với anh, cô ta đã cảm thấy anh không giống người bình thường.
Nhưng cô ta không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại có thể giả heo ăn thịt hổ như vậy.
Uông Linh Đan cô đã thua rồi, thua một cách không cam tâm và bất đắc dĩ.
“Cô thua rồi, cô chuẩn bị thêm hai ván nữa mới nhận thua.
Hay là chuẩn bị bắt đầu làm người phụ nữ của tôi ngay từ bây giờ đây?”
Bùi Nguyên Minh phá vỡ sự im lặng, quan sát Uông Linh Đan một cách hơi hưng trí.
Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn vô hại đó của anh, trong lúc nhất thời Uông Linh Đan không biết nên nói gì mới phải.
Mà đám người Chung Thanh Tùng thì lại cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá khoa trương, quá ngông cuồng.
Hành động như vậy của anh, không sợ sẽ đắc tội với toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô một lần hay sao? Một tên bảo vệ nho nhỏ, mà lại cho rằng mình là nhân vật to lớn gì thật hay sao? “Họ Bùi kia, anh có gì hay mà lại kiêu ngạo thế, anh có bản lĩnh thì làm thêm ván nữa với cô Uông đi!”
Chung Thanh Tùng mở miệng đầu tiên.
“Tôi không tin anh lại có vận may tốt như vậy, lần nào cũng có thể mèo mù vớ được cá rán!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Thôi đi”
“Không phải anh muốn tiên cược sao?”
Chung Thanh Tùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng: “Vậy anh và cô Uông tiếp tục đi! Nếu anh thẳng thì ân oán giữa tôi và anh xóa sạch.
Tôi xin thê với trời, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.
Còn nếu thua, thì phải hủy bỏ tiên cược giữa anh và cô Uông vừa rồi!”
Hiển nhiên, Chung Thanh Tùng muốn bán một ơn huệ cho Uông Linh Đan, và cũng bán một ân huệ cho Chân Vũ Long, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích! Bên cạnh, Đường Hàn Vũ cũng mở miệng phụ họa: “Không sai, mau thêm một ván nữa đi, tôi không tin anh lại có vận may cứt chó tốt như vậy!
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Hàn Vũ ngây người! Trịnh Khánh Vân ngây người! Chung Thanh Tùng ngây người! Uông Khải Trạch ngây người! Ngay cả Uông Linh Đan tự mình mở con bài chưa lật ra, cũng mang vẻ mặt đờ đẫn, thật lâu không nói nên lời.Bọn họ đều nhìn vào mặt bàn một cách ngơ ngác, gần như không dám tin tất cả những chuyện này là sự thật.Ánh mắt của mọi người rơi lên người Bùi Nguyên Minh.Bọn họ hoàn toàn không cách nào tin được anh có thể tùy tiện áp đảo Uông Linh Đan trong một ván.Việc này chắc chắn không thể dùng vận may bình thường để hình dung nữa rồi! Nếu kiên quyết muốn nói đây là vận may, vậy đây chắc chắn là vận may số một thế giới.Uông Linh Đan hít một hơi thật sâu, cuối cùng bắt đầu đánh giá lại Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, trong con mắt tràn đầy vẻ kỳ lạ.Ngay từ lúc đầu tiếp xúc với anh, cô ta đã cảm thấy anh không giống người bình thường.Nhưng cô ta không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại có thể giả heo ăn thịt hổ như vậy.Uông Linh Đan cô đã thua rồi, thua một cách không cam tâm và bất đắc dĩ.“Cô thua rồi, cô chuẩn bị thêm hai ván nữa mới nhận thua.Hay là chuẩn bị bắt đầu làm người phụ nữ của tôi ngay từ bây giờ đây?”Bùi Nguyên Minh phá vỡ sự im lặng, quan sát Uông Linh Đan một cách hơi hưng trí.Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn vô hại đó của anh, trong lúc nhất thời Uông Linh Đan không biết nên nói gì mới phải.Mà đám người Chung Thanh Tùng thì lại cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá khoa trương, quá ngông cuồng.Hành động như vậy của anh, không sợ sẽ đắc tội với toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô một lần hay sao? Một tên bảo vệ nho nhỏ, mà lại cho rằng mình là nhân vật to lớn gì thật hay sao? “Họ Bùi kia, anh có gì hay mà lại kiêu ngạo thế, anh có bản lĩnh thì làm thêm ván nữa với cô Uông đi!”Chung Thanh Tùng mở miệng đầu tiên.“Tôi không tin anh lại có vận may tốt như vậy, lần nào cũng có thể mèo mù vớ được cá rán!”Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Thôi đi”“Không phải anh muốn tiên cược sao?”Chung Thanh Tùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng: “Vậy anh và cô Uông tiếp tục đi! Nếu anh thẳng thì ân oán giữa tôi và anh xóa sạch.Tôi xin thê với trời, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.Còn nếu thua, thì phải hủy bỏ tiên cược giữa anh và cô Uông vừa rồi!”Hiển nhiên, Chung Thanh Tùng muốn bán một ơn huệ cho Uông Linh Đan, và cũng bán một ân huệ cho Chân Vũ Long, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích! Bên cạnh, Đường Hàn Vũ cũng mở miệng phụ họa: “Không sai, mau thêm một ván nữa đi, tôi không tin anh lại có vận may cứt chó tốt như vậy!